Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 1- Chương 1 : Đảo Kỷ Phấn Trắng


13 giờ

trướctiếp

32°20′ vĩ độ Bắc 64°45′ kinh độ Tây, vùng biển Bermuda, giữa hè.

Trên mặt biển cách Bahamas khoảng 200 km, một thảm họa đang xảy ra.

Nước biển mãnh liệt bị cuồng phong hút tới độ cao mấy ngàn mét nối liền với mây vũ tích đen, đỉnh thiên lập hải, giống hệt một con rồng biển bay thẳng lên mây, vặn vẹo xoay tròn di chuyển trong biển. Nó đi qua nơi nào hỗn loạn nơi đó, có vô số cá biển không kịp né tránh bị hút theo cuốn luôn lên trời, thậm chí còn bao gồm một chiếc thuyền trọng tải quá nhỏ lực giữ không đủ.

Vòi rồng trên biển như vậy vào mùa hè cũng không hiếm thấy, nhưng xảy ra ở vùng biển Bermuda này lại là phiền toái lớn, nhất là dưới tình huống liên tiếp xuất hiện bốn cái vòi rồng...…

Dưới nước sâu hơn trăm mét, tay chân Hạ Xuyên chìm trong biển đã bắt đầu tê dại, giống như say rượu đã không còn bị đại não khống chế, trong lồng ngực ong ong từng trận.

Trạng thái như vậy Hạ Xuyên cũng không xa lạ gì, lặn xuống biển vượt qua độ sâu nhất định con người sẽ xuất hiện loại phản ứng "gây mê" này. Mà anh đã từng không chỉ một lần không mang theo bất kỳ thiết bị lặn nào, chỉ với một hơi lặn tới gần trăm mét dưới nước lại an toàn trở về.

Nhưng lần này, kinh nghiệm lặn trong quá khứ đối với anh không có chút trợ giúp nào...…

Bởi vì chỗ hải vực này thật sự quá mức quỷ dị.

Ngay tại mười phút trước, anh còn hoàn hảo đứng trên một chiếc du thuyền, kết quả trong nháy mắt du thuyền đã bị bốn cái vòi rồng lấy tốc độ cực nhanh đẩy mạnh vào nơi cổ quái này.

Màu sắc nước biển của khu vực này rõ ràng đậm hơn xung quanh, âm trầm, nổi lên một cỗ tử khí nói không nên lời, ngay cả vòi rồng với tốc độ tàn phá cực mạnh trên mặt biển cũng không hiểu sao đi vòng qua nó.

Lúc ấy, bên cạnh Hạ Xuyên vẫn luôn có một người đàn ông tóc vàng, đó là đối tượng nhiệm vụ lần này của anh - một nghiên cứu viên quan trọng của công ty WES - Dennis Perry.

Anh ta tuổi xấp xỉ Hạ Xuyên, bộ dạng lại là nhân mô cẩu dạng, linh hoạt lanh lợi, nhưng khi vòi rồng xuất hiện, một tay túm lấy cánh tay Hạ Xuyên, tiếng gào thét như heo bị chọc tiết hận không thể truyền xa tám dặm, chỉ thiếu gào hết phần của mọi người trên thuyền.

 Hạ Xuyên ghét bỏ không chịu được, trong tay lại không tìm được thứ gì thích hợp để bịt miệng anh ta nên đành phải lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy anh ta gào thét.

Thẳng đến lúc bốn cái cột nước chống trời kia rốt cục bỏ lại du thuyền, vặn vẹo đi xa, anh ta mới mất mặt buông tha cho lỗ tai Hạ Xuyên, hít một hơi rồi thở dài nói: “Cảm ơn trời đất cuối cùng cũng đi rồi!”

Người trên thuyền phần lớn cũng giống như anh ta, cho rằng tạm thời đã an toàn. Chỉ có Hạ Xuyên tựa sát vào cửa sổ, nhìn một vòng ranh giới sâu cạn rõ ràng trên mặt biển, trong lòng không hiểu sao lộp bộp một tiếng.

Giống như vì hưởng ứng sự bất an của anh, cơ hồ chỉ qua mười mấy giây, trên thuyền lại thêm một lần nữa náo loạn, bởi vì liên tiếp có người phát hiện, nước biển trong nháy mắt đã không một tiếng động ngập qua cửa sổ --

Du thuyền sau khi rơi vào khu vực kia đã trực tiếp chìm xuống, tựa như ném một hòn đá vào trong cái ao cạn, ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng chưa có, cứ như vậy chìm xuống.

Trên thuyền lập tức bùng nổ, không ai nguyện ý bị nhốt bên trong rồi cùng nhau chìm xuống với cái xác thuyền, huống chi thuyền này chìm quá nhanh, nhanh đến mức mọi người vừa có động tác nước biển đã mãnh liệt tràn vào.

 Nhất thời, không còn ai quan tâm đến việc sắp xếp chạy trốn của thuyền trưởng, bản năng cầu sinh thúc đẩy bọn họ giống như điên cuồng mà vọt tới lối ra.

Hạ Xuyên xách Dennis lên, thậm chí còn kéo theo hai người bị kẹt ra ngoài.

Nhưng khi bọn họ từ trong du thuyền thoát ra, lại đụng phải tình huống càng làm người ta hoảng loạn -- bọn họ ở trong hải vực cổ quái này căn bản không nổi lên được.

Biết bơi hay không biết bơi cũng đều giống như chiếc du thuyền to con trọng tải nặng này, thẳng tắp chìm xuống biển sâu, hết thảy giãy dụa đều là phí công, ngoại trừ gia tăng hao tổn dưỡng khí ra tất cả đều không có tác dụng.

Thật giống như sức nổi lên của vùng biển này đã bị người ta rút hết đi...…

Hạ Xuyên cứ vậy ở trong biển chìm xuống hơn hai phút, chuyện này khác với lặn tự do không mang theo thiết bị...

Lặn tự do tốt xấu gì còn có quần áo lặn, thế nhưng giờ anh lại là một thân áo sơ mi quần tây đã nhảy vào nước biển, không có bất kỳ hoạt động chuẩn bị nào không nói, trên đùi phải còn treo một Dennis dáng người không kém anh bao nhiêu. Con hàng này bản lĩnh khác không nói, lúc túm cánh tay ôm đùi có thể nói là nhanh nhẹn bậc nhất.

Cho dù Hạ Xuyên có kinh nghiệm, trong tình huống này cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Oxy luôn có lúc cạn kiệt, mà biển sâu này thoạt nhìn xa vô tận...…

Cảm giác hít thở không thông làm người ta sống không bằng chết, nhưng tay chân lại nặng trịch ngay cả giãy dụa cũng không nhấc lên nổi.

Hạ Xuyên trong lúc hoảng hốt nhìn thấy một đám bọt biển lớn từ biển sâu xanh thẳm vọt tới, lao thẳng về phía anh, theo đó còn có một trận đau đầu cực kỳ kịch liệt khiến trước mắt anh tối sầm sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Người khác đều nói trước khi chết con người sẽ nhìn thấy tất cả mọi chuyện tất cả những người đã gặp qua từ nhỏ đến lớn dù còn nhớ hay đã quên đều sẽ từ sâu trong tiềm thức hiện lên, trong thời gian cực ngắn đem cả đời chiếu lại một lần.

Lời này tám phần là bốc phét.

Hạ Xuyên sống hai mươi tám năm, nói dài không dài nói ngắn cũng không tính là quá ngắn, mặc dù anh luôn lạnh như băng không phản ứng với người khác thế nào, hoạt động chủ yếu của sáu bảy năm này chính là liếm máu trên mũi đao, vậy cũng không đến mức trước khi chết ngay cả một đoạn ngắn kí ức đáng nhớ cũng không có.

Nhưng sự thật chính là như thế.

Anh chỉ mơ thấy mình đứng trên một mảnh mặt nước, lung lay lắc lư, tựa hồ trên chân không khỏe, thế nào cũng đứng không vững.

Dưới chân bị gợn sóng va vào làm cho đầu óc choáng váng không cẩn thận đã đầu nặng chân nhẹ ngã vào.

Anh nhìn thấy sóng nước lan ra từng vòng, rồi sau đó một khuôn mặt tái nhợt từ chỗ sâu chậm rãi nổi lên.

Khuôn mặt của những người đó trông méo mó và mờ đi trong dòng nước, trong mơ Hạ Xuyên lại cảm thấy có chút quen mắt, anh híp híp mắt, ghé sát vào mặt nước, muốn thấy rõ bọn họ, nhưng khi còn cách mặt nước một đoạn ngắn bọn họ lại luôn biến mất.

Tình cảnh như vậy tới tới lui lui lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Hạ Xuyên càng đến gần mặt nước, những mặt người kia lại càng xa, từ đầu đến cuối đều cách một tầng, làm sao cũng thấy không rõ…

Nếu như đây chính là cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi chết vậy ông trời đại khái là cố ý gây khó dễ cho người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chết cũng không cho chết yên ổn.

Hạ Xuyên trong mơ rốt cục nhịn không được nhíu mày, tính nhẫn nại không ngừng bị tiêu hao, khi mặt người xuất hiện lần nữa anh trực tiếp cúi người đưa tay quơ xuống nước. Kết quả là bị thứ gì đó lạnh lẽo dưới nước cuốn lấy năm ngón tay. Vật kia có sức mạnh lớn đến kinh người, mạnh mẽ kéo một cái, Hạ Xuyên trọng tâm không vững trực tiếp ngã vào trong nước.

Trong nháy mắt khi rơi xuống, trong lòng anh cả kinh, theo bản năng hít sâu một hơi, sặc một ngụm nước mặn chát, ho đến tim phổi đau hết một đoàn.

Một tiếng ho này làm mặt nước sâu thẳm trong mơ khẽ lay động cùng khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tiếng vang xầm xì bên tai, từ mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng, kèm theo ho khan kịch liệt mang đến ù tai ong ong với nhịp tim như nổi trống, quả thực có chút ồn ào. Trong đó có tiếng nước chảy, tiếng gió, tiếng cành lá cọ xát xào xạc, tiếng chim hót sắc nhọn, thậm chí còn có... tiếng kêu giống như tiếng hú?!

Hạ Xuyên càng nghe càng cảm thấy không đúng, sau khi ho xong, rốt cuộc thử mở mắt ra.

Ánh mặt trời chói mắt làm cho hai mắt anh cay xè, Hạ Xuyên nhịn không được cau mày, nâng bàn tay vẫn có hơi nặng lên che chắn trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi thích ứng lại.

Đập vào mắt là bầu trời xanh rộng lớn không chút vật chắn, có mấy con chim thân hình to lớn chao liệng trên không trung, chỉ là khoảng cách quá xa chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng, không phân biệt được là hải âu hay là cái gì khác...…

Hạ Xuyên nửa híp mắt, nhìn chằm chằm mấy con chim biển xa xa kia một hồi lâu, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm -- xem ra mình thật đúng là mạng lớn, trong tình huống như vậy lại còn có cơ hội mở mắt lần nữa.

Chỗ nằm dưới thân cứng vô vùng, có mấy chỗ còn có góc cạnh nhô ra, cấn cho da người đau nhức, phỏng chừng là một khối đá ngầm gần bờ biển.

Chịu đựng một thân đau nhức, Hạ Xuyên cau mày muốn chống đỡ ngồi dậy lại cảm giác trên đùi mình đè thứ gì đó nặng trịch, ép đến nửa người anh cũng sắp không còn tri giác.

Hạ Xuyên: "......”

Liên tưởng đến tình cảnh lúc trước ở dưới biển, anh giật giật khóe miệng chống nửa người trên lên nhìn - - quả nhiên, con hàng từ lúc rơi xuống nước đã coi anh là cọng rơm cứu mạng ôm chết không buông tay kia hiện tại vẫn treo trên đùi anh. Chỉ là quần áo không biết thế nào mà bị xé rách vài đường, nhăn nhúm dính ở trên người, mang theo từng khối muối loang lổ, phối hợp với tư thái chó chết kia treo ở trên đá ngầm, quả thực giống một khối thịt muối đang phơi gió, đẹp đến mức làm người ta không đành lòng nhìn lần thứ hai.

Hạ Xuyên đang định rút chân từ dưới thân Dennis ra đã cảm giác khối thịt muối cao một mét tám mấy kia nhúc nhích một chút, sau đó liền ôm chân anh ho một trận kinh thiên động địa, nhân tiện phun ra một ngụm nước biển bị sặc.

Hạ Xuyên: "......”

Mặt anh không chút thay đổi liếc nhìn một bãi nước trên chân kia, không chút do dự rút chân về. Thịt muối Dennis bị mang theo trở mình, ở trên đá ngầm nằm thành hình chữ đại, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Hai người ở trên đá ngầm nghỉ ngơi một hồi lâu mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

“ Cậu không sao chứ, Xuyên? Không phải lúc trước chúng ta đang chìm dưới biển sao, sao bây giờ lại nằm ở chỗ này? chẳng lẽ có đội cứu viện tới? Vậy giờ bọn họ đang ở đâu... thật sự là gặp quỷ, đây còn là Bermuda không?" Dennis vừa lấy lại tinh thần đã bắt đầu nổ như đậu nhảy, vừa hỏi vừa ngồi dậy nhìn quanh bốn phía.

“ Sao mà tôi cảm thấy… có chút không thích hợp nhỉ.”

Hạ Xuyên bị anh ta hỏi liên tục đến đau đầu, dứt khoát bỏ qua hết phần trước đó, chỉ trả lời câu cuối cùng: "Quả thật không thích hợp.”

Bọn họ cũng không biết đã phơi trên đá ngầm này bao lâu, áo sơ mi trên người Hạ Xuyên cũng đã khô hơn phân nửa, chỉ là giống như Dennis cũng bám mấy khối muối. Lúc trả lời anh đang cau mày sắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chứ đừng nói là ngẩng đầu quét một vòng bốn phía, giọng điệu cũng bình thản như đang nói "Ừ, mặt trời rất lớn".

“... "Dennis cảm thấy mình giống như bị cho qua.

Anh ta đang muốn mở miệng, chỉ thấy Hạ Xuyên sắn xong ống tay áo, ngón tay thon gầy trắng nõn bất động thanh sắc hướng về phía bên trái một cái, nói: "Dưới nước có thứ gì đó, còn không nhỏ." Giọng nói của anh trước sau như một không lớn, nhàn nhạt, giống như lười phí sức lực, âm sắc lại có chút lạnh lẽo, trong tình huống này, phối hợp với nội dung lời nói của anh, nghe xong tóc gáy sau lưng Dennis “Xoạt - -" toàn bộ dựng thẳng hết cả lên.

Anh ta theo hướng Hạ Xuyên chỉ nhìn qua, chỉ thấy một mảnh nước biển bên kia quả thật màu sắc có chút quái lạ, giống như là có cái gì đó sâu dưới mặt nước chừng mười mét.

Nhưng nếu màu sắc không đúng đó đều là vật kia, vậy cũng quá...... lớn...... rồi...…

Dennis yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, cứng cổ nhìn chằm chằm vào mặt biển, cũng không dám la hét nữa, sợ làm kinh động đến thứ kia.

Nhưng anh ta ngoan ngoãn, không có nghĩa là đối phương cũng thế.

Không quá vài giây, anh ta đã trơ mắt nhìn cái bóng kia động đậy một cái, sau đó càng ngày càng đậm, cách mặt biển càng ngày càng gần…

Rất nhanh, chợt nghe "Rào" một tiếng nước vang lên, cái con quái vật khổng lồ đã triệt để nổi lên trên mặt biển, cách chỗ đá ngầm hai người bọn họ ở không đến năm mét.

Tròng mắt Dennis sắp lồi ra đến nơi, bộ dáng như sắp hít thở không thông.

Sắc mặt Hạ Xuyên lạnh lẽo, một bên nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ kia, một bên bất động thanh sắc giơ tay, khoác lên cổ tay Dennis, tựa hồ sẽ hành động bất cứ lúc nào.

Cũng không biết là ảo giác của anh hay gì, anh luôn cảm thấy hai mắt rét lạnh của vật kia nhìn qua có loại ý vị cổ quái…

Dennis bị anh đụng đến run một cái, nhanh chóng đảo qua tròng mắt cuối cùng lại trở về vị trí cũ, thấy rõ bộ dáng của động vật biển kia.

Nhưng vừa nhìn, anh ta lại run một cái nữa.

Hạ Xuyên nhíu nhíu mày: "... Run cái gì?”

Kết quả thấy Dennis rụt người về phía sau, cứng cổ dùng thanh âm cực nhẹ nói với anh: "... Sao tôi lại cảm thấy bộ dáng động vật biển này có chút giống Thương Long nhỉ?

Hạ Xuyên: "......”

Không đợi anh mở miệng, Dennis lại cười hai tiếng tự phủ định: “Không không không, nhất định là tôi lúc trước ở phòng thí nghiệm ngồi ngốc nhiều quá hoặc là vẫn chưa có từ trong tình trạng chết đuối tỉnh lại, dù sao Thương Long cũng là sinh vật thuộc thời kỳ kỷ Phấn trắng, sớm đã cùng khủng long cùng nhau bị tuyệt chủng, làm thế nào có thể xuất hiện ở nơi này được, ha ha ha --”

Chuỗi "Ha ha" kia của anh ta còn chưa hết, một tiếng kêu giống tiếng gào đã từ nơi xa truyền tới, giống như lúc Hạ Xuyên nửa tỉnh nửa mê nghe được.

Hạ Xuyên liếc con quái vật khổng lồ nổi trên mặt biển kia, thấy nó tạm thời không có động tác, liền theo tiếng "gào rú" kia nhìn về phía sau -- ở nơi cách bọn họ ước chừng trăm mét, nước biển đã đến đầu cuối, sau một bãi cát hẹp, là một cánh rừng rậm nhìn không thấy bìa.

Tiếng "gào rú" kia chính là từ cánh rừng rậm kia truyền đến, chỉ là cánh rừng kia quá rậm rạp, từ xa nhìn lại, ngoại trừ cành lá tán loạn thì cái gì cũng không thấy rõ.

Hai người nhíu nhíu mày, vừa định quay đầu lại tiếp tục cùng quái vật khổng lồ trong biển mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ thấy cây cối ven rừng rậm lay động vài cái, tiếp theo, một cái đầu cực lớn, từ trong rừng chui ra, so với rất nhiều cây cối còn cao hơn một đoạn. Bộ dáng kia, với khủng long thường thấy trong TV cơ hồ không có nửa điểm khác biệt nào hết, nhất định phải chọn cái không giống vậy đại khái chính là cái con trong rừng này thoạt nhìn càng hung dữ càng dọa người hơn một chút…

Dennis cả người giống như dây đai cứng đờ ở nơi đó, hồi lâu sau lại "răng rắc" mà chuyển động cổ, nhìn về phía ngoại hình lớn nhỏ cái gì cũng đều rất giống Thương Long dưới biển kia, tinh thần hoảng hốt, nửa ngày sau, rốt cục hai mắt trợn lên "Ngao" một tiếng, triệt để ngất đi.

Cách năm mét, Thương Long lẳng lặng nổi trên mặt biển nhìn chằm chằm anh yên lặng mở miệng, phun ra đầu lưỡi phân nhánh như lưỡi rắn, từng hàng răng nanh sắc bén có thể đâm xuyên người, nhìn thôi cũng thấy không phải là chuyện đùa!

Hạ Xuyên: "......”

Hết chương 1

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp