123456

Chương 1


8 tháng


Điềm Thụy mở mắt, có chút không thích ứng với ánh nắng bên cửa sổ rọi vào. 

Cô nhíu mày cố nhìn xung quanh, chiếc giường này, hoa văn này, còn cả tấm bình phong mà cô yêu thích nhất.

Điềm Thụy đến soi gương, ánh mắt không khỏi rung động, sống lại rồi.

Thật khó tin đây là sự thật, Điềm Thụy len lén đem những lời trước đó mắng thiên đạo giấu lại.

Cô tự rót cho bản thân tách trà, nở nụ cười châm biếm.

Ngô Ngụy à Ngô Ngụy, đáng lẽ ra ngươi nên mời thiên sư thật tốt vào chứ, để ta thoát được, thì chuẩn bị chuỗi ngày tàn của ngươi đi.

Điềm Thụy cũng không uống tách trà vừa rót, nhẹ nhàng vuốt ve cái tách rồi bất ngờ bóp nát.

Trong ánh mắt tối bỗng Điềm Thụy lé lên một hình bóng. Phải rồi, còn cả phải trả cái ơn này.

Bách Tri Điền.

Nợ thì phải đòi tất, ơn cũng phải trả cho hết, đời này làm lại, Điềm Thụy cô quyết không để ai làm mình thiệt thòi.

Giờ này có lẽ tên Ngô Ngụy đang trên đường đến chuẩn bị ở đậu nhà cô.

Đời trước cô cung cho hắn chỗ ăn chỗ uống, cũng tính vì coi như thanh mai trúc mã mà lớn lên cùng nhau.

Nào ngờ tên cẩu nam nhân này sau đỗ trạng, câu dẫn được vị công chúa nào đó, phủi sạch công ơn của Điềm Thụy.

Thế cô cũng coi như trước giờ phí của bố thí cho chó, ai mà biết được, bên ngoài thâm tình với công chúa, bên trong lại hại đời một tiểu cô nương khác nữa.

Bị Điềm Thụy phát hiện hắn sợ chuyện bại lộ.

Cắn ngược cho người vu oan, đánh sập tiệm thuốc của cô.

Đuổi tận giết tuyệt, sau khi Điềm Thụy chết, lại sai xử người yểm hồn cô lại.

 

Điềm Thụy đá chiếc ghế, nghĩ lại còn hận.

Cô sống lại đã được vài ngày, cố gắng thích ứng trở lại, trước kia chỉ bay bay trong không khí, đi xuyên vật đã quen, giờ trở lại, đôi lúc đập người vào bàn có chút bất lực.

Ai.

Lục trong thùng tiền, chỉ có chút bạc lẻ, lý do là đời trước cũng lười làm, tiệm thuốc lớn nhưng bữa mở cửa bữa không.

“ Thật nghèo”.

Điềm Thụy thở dài, bắt đầu chuỗi ngày chăm chỉ.

Trong vài tháng này, Điềm Thụy đều nghiêm túc khám bệnh, bốc thuốc rồi lại đi tìm dược liệu cả kinh thành.

Theo trí nhớ, thì sắp đến ngày đó rồi. Ngoài biên cương đại tướng quân đánh thắng, đuổi được lũ địch tháo chạy.

Nhưng ngặt nỗi thương vong cũng nhiều, rất cần viện trợ cung cấp dược.

Ngài đại tướng quân cũng là kẻ giúp cô đời trước, sau khi chết, hắn giúp cô được chôn cất đàng hoàng, còn đem mộ phần cô vào trong phủ hắn.

Chỉ tiết là sau vài năm thì mất, mộ Điềm Thụy cũng bị đào lên, moi xương yểm bùa.

Nghe nói hắn vì nhường lương thực và thuốc thang cho binh sĩ, nên hậu quả là mạng không giữ được lâu, lụi tàn mà chết không ai hay.

 

“ Cô nương, cô nương”. Lão phu già quơ tay trước mặt Điềm Thụy nãy giờ, mà vẫn không thấy cô chú ý.

“ Ai da, tôi nói này, nghề bốc thuốc như chúng ta cũng không phải là tiên, muốn giúp người thì cũng cần phải giữ mạng đã”.

Lão cười khặc khặc.

“ Ai nói lão ta không biết giữ mạng, ta đây là tiểu cô nương sức sống tràn trề đó”.

Điềm Thụy khịt mũi, cười với lão thầy y.

Cô chỉ là không tập trung được mà lại nghĩ đến người đó, ba hôm trước Điềm Thụy đã gửi lương thực và thuốc thang đến nơi tướng quân đóng quân, không biết đã nhận được chưa.

“ Được rồi, đừng dong dài, bao nhiêu đây, lão tính lấy bao nhiêu bạc, tôi là khách quen đấy”.

Điềm Thụy chỉ đống dược trong bao tải, bàn giá cả.

Lúc trở về thành cũng là bốn ngày sau, từ xa Điềm Thụy đã thấy được dáng người quen thuộc, đứng trước tiệm thuốc của cô.

Còn ai vào đây được, dáng người này sao mà Điềm Thụy có thể quên.

Ngô Ngụy đến kinh thành từ đêm qua, vốn tưởng đón hắn chính là bàn tiệc đầy ắp đồ ăn, hay ít nhất cũng mâm cơm.

Vậy mà hắn đứng đợi cả đêm, đập cửa thế mà chẳng thấy bóng ma nào ra tiếp.

Ngô Ngụy hắn cau mày khó chịu, quay đầu nhìn thấy Điềm Thụy ngồi trên xe ngựa, vốn là định chạy qua chấp vấn.

Nhưng rất nhanh nhận thấy ánh mắt ghét bỏ nhìn từ trên xuống của cô.

Vội cười giả tạo, ôn hoà.

“ Tiểu Thụy, đi đường có mệt không”.

Điềm Thụy ói vào.

Cô bước xuống xe, phớt lờ bàn tay đưa ra của Ngô Ngụy, lướt thẳng vào sân, xe thuốc cứ để đó, dẫu sao trong sân nhà cô, đố ai dám vào.

Hắn nhìn bàn tay trống trơn của mình, mắng thầm, nhưng cũng nhanh thu tay vào áo như chưa có gì.

“ Tiểu Thụy khó chịu ở đâu à, để Ngụy ca vào rót nước cho muội nhé”.

Hắn nửa chân đã vào nhà liền bị Điềm Thụy đạp trở ngược ra.

Ngô Ngụy há hốc mồm, trong tin vào mắt mình, hắn biết cô không hề có loại tình cảm kia với mình, nhưng coi hắn như huynh trưởng mà kính trọng thì vẫn có.

“ Muội điên sao?”. Ngô Ngụy quát.

Cô nhìn tên này ngã trên sân, cũng không có loại ánh mắt hận thù gì, nhưng là chán ghét tột cùng, như thế hắn là con vi khuẩn bẩn thỉu.

“ Phải, ta điên rồi, nên mời ngươi cút khỏi đây ngay, bẩn mắt”.

“ Có phải ngươi muốn phản không!!”.

Ngô Ngụy quát, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bản thân cần lợi dụng con ranh này, không thể sơ suất.

“ Ý ta là, muội có giận ta thì cứ đánh, đừng nóng nảy hại thân thể ”. Hắn gượng cười.

Điềm Thụy ghê tởm nụ cười này, không nói hai lời mà đánh tên này ra cổng, trước bao ánh mắt của mọi người, la lớn.

“ Tên dâm loạn này đột nhập tiệm thuốc của ta, còn đòi ta hai trăm tờ ngân phiếu, nếu không hắn sẽ giết ta, bới người ta”.

Tiếng cô vang khắp chỗ gần đó, ai nghe cũng quay đầu nhìn lại.

Mọi người gần đó nghe vậy thì xúm lại muốn bắt hắn đến báo cáo lên quan.

Ngô Ngụy rất hỏn lọn, nhưng hắn còn muốn mặt mũi và còn đi thi trạng, trước khi trốn mất hắn còn quay đầu lườm Điềm Thụy.

Cô cứ chờ đó, dám làm như vậy với hắn, còn đuổi hắn đi.

Điềm Thụy giải thích qua loa với người dân rồi trở lại vào phủ của mình.

Nhà của một số quan lại còn có khi không rộng bằng cô đâu, thầy thuốc có tiếng, có giao thiệp với hoàng cung nó thế.

Điềm Thụy không sợ Ngô Ngụy đến trả thù, đánh cũng không lại cô, chỉ là tên mọt sách nữa mùa, chuyện vừa rồi chủ yếu để hắn mất hết mặt mũi.

Khu này nhiều công tử thế gia hay người trong hoàng cung hay xuất hành, có khi chuyện vừa rồi bị bắt gặp cũng nên, nếu được vậy thì để xem hắn làm sao đi thi.

Để bình tâm, Điềm Thụy quyết định lười biến một ngày, cũng đã lâu cô mới làm việc với tần suất nhiều như vậy.

 

Bên ngoài có tiếng chuông gió.

Có người đến bốc thuốc.

“ Đến ngay”.

Điềm Thụy vội vàng trở ra, nhìn thấy người đến thì bất ngờ.

Cô nhanh chóng chào.

“ Tướng quân”.

“ không, không cần, chỉ có mình ta đến" 

Bách Tri Điền cười, hắn muốn gặp tiểu cô nương này, cũng muốn biết lý do mà cô ra tay hào phóng gửi số lượng lớn thuốc đến cho hắn.

“ Không dám, Bách tướng quân là người mà dân thường như ta không dám hỗn xược”.

Điềm Thụy khó hiểu, không ngờ hắn lại đến đây, cô cũng không định gặp ngài Bách tướng quân này, số thuốc kia chỉ là trả một phần ơn.

“ Nếu đã đến, ách ngài có việc, ngài không khoẻ chỗ nào?”.

Bách Tri Điền nhìn một màng thái độ của Điềm Thụy, cũng không nói nhiều, đồng ý ngồi xuống bàn, tùy cô phát huy.

Hôm nay hắn một mình đến, cũng chẳng ai biết, anh tuấn đã đành lại còn là tướng quân, đến đâu vị cô nương ngã rụp đến đó. 

Cái khí chất này, cho dù hắn có mặc cái tả què cũng thấy sẽ đẹp.

Hắn cứ cười cười nhìn nhìn Điềm Thụy, làm cô không cách lờ đi ánh mắt này được.

“ Tướng quân”. Cô lên tiếng, nhìn đến mặt cô muốn mọc hoa rồi.

“ Ừ, ta nghe”. Giọng của Bách Tri Điền cứ văng vẳng trong tai, quái lạ.

Sao cứ cảm thấy giọng điệu ngài ấy có chút cưng chiều, Điềm Thụy tự vuốt mặt trong lòng với suy nghĩ của mình.

“ Phiền ngài đừng làm khó ta chuẩn đoán”.

Hai ngón tay Điềm Thụy đặt trên mạch cổ tay Bách Tri Điền, muốn nổi gân xanh.

“ Nào, chỉ là Điềm cô nương có chút lạ, không giống như lúc qua."

Nghe vậy cô liền biết rõ, hôm nay người này đến không phải để xem bệnh 

Bách Tri Điền cười, rút tay lại.

“ Điềm cô nương là chủ nhân của số thuốc than và lương thực ấy sao”.

Điềm Thụy cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu, hắn cũng không ngoài dự đoán của mình.

“ Thật là không biết nên trả ơn này thế nào, hay là..”

“ Không cần, ơn nghĩa gì”. Ngài còn sống là mừng rồi, ta dám đòi ơn mới là thẹn với lòng.

Bách Tri Điền cười tủm tỉm 

Cũng không phải chưa từng gặp gỡ, hắn từng thấy cô trong yến hội ở trong cung. 

Chính là không sợ trời không sợ đất, nói chuyện với vua cũng là mười phần thoải mái, hắn còn biết Điềm Thụy rất keo kiệt thuốc than, số dược kia cho hắn, bạc đổi ra cũng đủ cho cả nhà quan lại ăn một tháng.

“ Có thể nghe ta nói hết mà, ta có thể…” lấy thân báo đáp. 

Bách Tri Điền chính là định nói như thế, nhưng lời đến miệng, lại có chút ngượng ngùng .

Thấy hắn ngập ngừng, Điềm Thụy liền cũng im lặng không chờ hắn nói.

Thấy tiểu cô nương nhìn mình như vậy, Bách Tri Điền cảm thấy tai càng nóng, chầm chậm đỏ lên, sao lại cầm thú như vậy, cô chỉ mới mười bảy, hắn đã hai bảy rồi.

Nhìn đôi tai âm thầm đỏ lên, thái độ này của Bách Tri Điền, dùng đầu gối cũng biết hắn nghĩ gì, nếu còn không nhận ra thì uổng công bay vài năm xung quanh hắn quá.

Nhưng cô vẫn không rõ, khi đem mộ phần của mình về, hắn cũng không có bất kỳ cảm xúc gì cho thấy Bách Tri Điền thích cô.

“ Tai ngài đỏ, có thể là nóng trong, ta liền đi bốc thuốc”. Cô liền kiếm cớ rời đi tạm thời đã, sợ hắn phụn ra mấy câu kì lạ.

“ Được..” 

Tức thật, lời tới miệng rồi còn không dám nói, tinh thần như lúc giết giặc của ngươi đâu rồi.

Bách Tri Điền nhìn theo bóng cô, xác định Điềm Thụy đã rời đi, liền đập đầu xuống bàn.

“ Đáng ghét, phải có được, không thể mất lần nữa”.

Khi quay trở lại, Điềm Thụy thấy một màng chính là.

Vị đại tướng anh dũng, hai tay buông lỏng, đầu đập trên bàn nhà cô.

“ Bách.. tướng quân?”. Điềm Thụy gọi thử, đừng nói chết nhanh vậy chứ, không lẽ thuốc cô cứu viện không tốt, còn là chết ở nhà cô, có cần phải đi đào hố không.

Bách Tri Điền lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

“ Ừ, ta đây”.

Phải có hình tượng, không được để lại ấn tượng xấu.

Bách Tri Điền cười rất tự nhiên.

Hắn cũng không ở lại lâu, cầm thuốc cô đưa liền chạy đi.

Đúng, chính là chạy khỏi đây.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play