Chỉ còn lại ngày cuối cùng để quay chương trình. Nói cách khác là bọn họ sắp rời khỏi trấn Nguyệt Nha.
Biết tin họ sắp đi, trên mặt bà cụ Tô không biểu cảm gì, vẫn lặng lẽ nghe radio ở buồng trong. Thiển Thiển lại khá luyến tiếc, luôn nhìn Giang Đường và đạo diễn với đôi mắt đẫm lệ.
“Chúng ta không rời đi được không?” Thiển Thiển đi ra từ bên trong, bước tới trước mặt đạo diễn, kéo tay áo ông không ngừng làm nũng: “Ở… ở lại mấy ngày nữa đi ạ.”
Đạo diễn An lắc đầu: “Không được, chúng ta về nghỉ ngơi mấy ngày phải đi đến chỗ tiếp theo. Nếu Thiển Thiển muốn đến, sau này còn nhiều thời gian mà.”
Nhưng không biết bà cụ có thể chờ đến lúc đó hay không.
Nghĩ đến tình trạng cơ thể của bà cụ Tô, đạo diễn An thở dài thường thượt. Cuộc đời của bà cụ quá truyền kỳ, cũng quá bi thảm. Là một đạo diễn, điều ông ta có thể làm chính là cho thế giới bên ngoài biết chuyện này, đừng để người đời sau giẫm lên vết xe đổ nữa. Nếu rating của chương trình tốt thì trấn cổ suy tàn này có thể chết đi sống lại. Biết đâu những người trẻ tuổi đã đi xa kia sẽ lại trở về bên cạnh cha mẹ, để những cụ già đáng thương này an hưởng tuổi già.
Thiển Thiển chớp mắt, cô bé lẳng lặng suy tư chốc lát rồi hất hai bím tóc chạy đến bên cạnh Giang Đường, kéo tay áo cô, ra hiệu cho cô khom lưng xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT