Có lẽ một ngày đến trường nên đã mệt mỏi, mấy đứa nhỏ về nhà cũng không ầm ĩ nữa, đều thành thành thật thật chơi chung với nhau, điều này làm cho Giang Đường bớt lo không ít.

Gần tới buổi tối, Giang Đường bắt đầu lo lắng về một vấn đề nghiêm trọng.

Cô có cần chia giường với Lâm Tùy Châu hay không?

Cô cũng không phải là một người cứng nhắc bảo thủ, dù sao buổi sáng cũng ngủ qua một lần rồi, nhưng cô thích yên tĩnh, hơn nữa cô ngủ không sâu, cực kỳ không thích ngủ cùng giường với người khác, nếu tướng ngủ của Lâm Tùy Châu không tốt, lại ngáy khò khò thì...

Đang suy nghĩ thì người đàn ông đã ra khỏi phòng tắm.

Đầu anh đã lau khô một nửa, miễn cưỡng đảo mắt qua Giang Đường: "Cô mệt thì ngủ trước đi, tôi đi dỗ Lương Thiển trước."

"Này." Giang Đường gọi anh lại, "Tôi đi dỗ cho, anh cũng mệt mỏi một ngày rồi."

Ánh mắt Lâm Tùy Châu lộ ra vẻ hoài nghi: "Cô?"

Cô bị nhìn đến chột dạ nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Anh nói đúng, làm một người mẹ, tôi có rất nhiều chỗ thiếu sót, cho nên tôi muốn thay đổi."

Lâm Tùy Châu cười khẩy một tiếng, giống như mỉa mai cô vậy.

Anh ném khăn mặt, đưa tay lấy kem dưỡng ẩm cho nam trên bàn trang điểm, cẩn thận bôi lên cả khuôn mặt, "Được, cô đi đi."

Giang Đường thở phào, đứng dậy đi ra ngoài, khi đi tới cửa cô dừng lại: "Anh Lâm, nếu anh mệt thì ngủ trước đi, không cần chờ tôi."

Lạch cạch.

Cửa đóng lại.

Lâm Tùy Châu: "..."

Căn phòng của bọn nhỏ ở tầng ba, cô liếc mắt liền thấy một cánh cửa phòng ngủ màu hồng cao ngất, phía trên treo một cái biển hình vương miện tinh xảo, ở trên viết "cục cưng Lương Thiển". Giang Đường đẩy cửa đi vào.

Căn phòng con bé vô cùng thơ mộng, xung quanh để búp bê đồ chơi, ở giữa là giường công chúa, Lương Thiển mặc áo ngủ lụa trắng ló đầu ra, ánh mắt vui vẻ và chờ đợi của con bé khi nhìn thấy Giang Đường đến trong nháy mắt dần dần hóa thành mất mát và buồn bã.

"Sao không phải là bố ạ?" Con bé tha thiết mong chờ nhìn cô, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Vẻ mặt Giang Đường lạnh lùng, cởi giày đi vào, kéo cái ghế ra ngồi trước mặt con bé, "Bố sẽ không tới, sau này mỗi buổi tối mẹ sẽ đến kể chuyện cổ tích cho con."

Lương Thiển ngẩng đầu lên, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy ôm chúc ngủ ngon thì sao?"

Giang Đường: "Cũng là mẹ."

Lương Thiển vẫn chưa hết hy vọng: "Vậy hôn chúc ngủ ngon thì sao?"

Giang Đường: "Vẫn là mẹ."

"..."

Huhu.

Lương Thiển cuối cùng cũng không nhịn được, ngửa đầu khóc khóc lớn.

"Con không muốn mẹ, con muốn bố cơ!"

"Con muốn bố...!!"

"Mẹ là người phụ nữ xấu xa, con muốn bố!" Con bé khóc kịch liệt nức nở, tai Giang Đường bị ầm ĩ đến ngứa ngáy, Lương Thiển trước mặt vừa khóc vừa đạp giường, miệng không ngừng mắng cô là người phụ nữ xấu xa.

Cô lùi về sau hai bước, khoanh hai tay trước ngực lẳng lặng nhìn Lương Thiển, dù sao con bé cũng không phải do cô sinh ra, mặc kệ con bé muốn gì, chỉ cần cô đồng ý là coi như cô thua.

Cuối cùng, tiếng khóc thảm thiết của Lương Thiển cũng dẫn đến sự chú ý của hai anh em, đầu tiên là Lâm Lương Thâm lén lút mở cửa, nhìn thấy bóng lưng Giang Đường cậu không khỏi rụt cổ lại, sự sợ hãi buổi sáng mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng.

 Lâm Lương Thâm cẩn thận khép cửa lại, giương nanh múa vuốt chạy xuống dưới lầu.

"Bố! Mẹ ngược đãi trẻ em!!"

"Bà ta đang đánh Thiển Thiển!!"

Tay Lâm Tùy Châu đang mát xa mắt run lên một cái, đầu ngón tay chệch vào mắt.

Anh dùng sức dụi mắt, "Không được nói lung tung."

"Thiển Thiển khóc thảm thiết như vậy, bố nghe đi."

Lâm Tùy Châu vểnh lỗ tai lên: "Cách âm tốt, không nghe được."

Lâm Lương Thâm lo lắng giậm chân: "Độc phụ kia thực sự đang đánh Thiển Thiển!"

Lâm Tùy Châu nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm khắc trong nháy mắt: "Lương Thâm, không được gọi mẹ con như vậy."

Huhu...

Lâm Lương Thâm vô cùng đáng thương, anh hai nói hổ dữ không ăn thịt con, thế mà hôm nay cậu thiếu chút nữa bị mẹ ruột ăn thịt, đây không phải là người đàn bà độc ác thì là cái gì?

Cậu nắm hai tay sau lưng, ngước mắt đáng thương nhìn Lâm Tùy Châu: "Bố, bố có suy nghĩ về việc cưới lần thứ hai không?"

"..."

"... ..."

"Người ta đều nói mai nở hai lần (2), con nghĩ có một người mẹ kế trẻ tuổi cũng không tệ, haizz, cô giáo Lưu ở nhà trẻ của con cũng không tệ."

(1) Mai nở hai lần là một thành ngữ bên TQ, thường chỉ người đàn ông kết hôn thêm một lần nữa, có cuộc hôn nhân thứ hai.

"..."

"... ..."

"Cút."

Lâm Lương Thâm chạy đi.

Lúc đi ngang qua phòng Lương Thiển thấy con bé còn đang khóc, Lâm Lương Thâm thở dài trong lòng, lắc đầu không có cách nào, đều do bây giờ cậu quá yếu ớt không có cách nào bảo vệ em gái mình. Lúc này, cậu yên lặng thề ở trong lòng, có một ngày cậu trưởng thành người đàn ông thân cao mười thước, cậu nhất định sẽ đuổi người mẹ độc ác ra khỏi nhà!

Sức lực của con nít ba tuổi có hạn,  sau khi khóc khoảng nửa tiếng thì âm thanh con bé dần dần nhỏ lại.

Lương Thiển hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Giang Đường lật xem truyện tranh trước mặt, thút tha thút thít lau nước mắt: "Mẹ, mẹ không đau lòng chút nào sao?" 

Giang Đường khẽ ngẩng đầu: "Hửm?"

"Con, con khóc như vậy, mẹ cũng... cũng không đau lòng sao?"

Giang Đường nở nụ cười: "Đau lòng chứ, con tiếp tục khóc đi, mẹ tiếp tục đau lòng."

Nói xong cô tiếp tục cúi đầu lật truyện tranh.

Lương Thiển chỉ mếu mếu, kéo chăn ra chui vào, giọng rầu rĩ: "Hừ, cục cưng đừng khóc, mẹ đang... đang cố ý muốn em khóc đến chết, sau đó chiếm lấy bố em, em khôn, còn lâu mới bị lừa, hừ!"

"..."

Cô khép sách lại, nhìn một ngọn núi nhỏ nhô lên trên giường, đáy mắt mang theo ý cười, "Nhưng vốn dĩ bố con chính là của mẹ, nếu không con cho là con chui ra từ đâu?"

"Mẹ nói bậy, bố không phải là của mẹ!" Con bé lại tiếp tục khóc nức nở, chui ra nửa cái đầu nhỏ với hai mắt ướt nhẹp ai oán nhìn Giang Đường, "Bố nói là chị tiên nữ đưa Thiển Thiển cho bố."

"..."

Chị tiên nữ.

Thật là không có nhìn ra Lâm Tùy Châu còn có một tâm tư thiếu nữ như vậy.

Giang Đường cũng không có tâm tư thiếu nữ như vậy, cô chỉ có một tâm tư sắt thép lạnh lùng vô tình, lập tức mặt không biểu tình vạch trần lời nói dối ngây thơ chị tiên nữ của Lâm Tùy Châu: "Con là  sinh ra từ trong bụng mẹ, con còn ở trong tử cung của mẹ mười tháng mới có thể thuận lợi sinh ra. Cho nên con không phải do chị tiên nữ gì đó đưa tới, đương nhiên nếu con lại không nghe lời ngủ cho đàng hoàng thì bây giờ mẹ sẽ đem con nhét vào trong bụng một lần nữa, hiểu không?"

"...Huhu..."

"Không được khóc."

"Hu...ừng ực." Lương Thiển nuốt nước mắt ngược trở vào.

Cô hài lòng thu ánh mắt lại, không để ý đến ánh mắt bài xích của Lương Thiển, mạnh mẽ kéo chăn chui vào, "Bây giờ mẹ sẽ bắt đầu kể chuyện cổ tích cho con nghe."

Lương Thiển kéo kéo cái chăn nhỏ lại, đáng thương nhỏ yếu bất lực, "Thiển Thiển không muốn nghe truyện cổ tích..."

"...Được thôi." Giang Đường sờ sờ cằm, "Con đã không thích nghe cổ tích, vậy đọc thơ đi, đọc xong mới có thể ngủ."

Lương Thiển nghe xong không thể tin được trừng lớn hai mắt, hỏi cô bằng âm thanh non nớt: "Mẹ là ma quỷ sao?!"

Giang Đường giả bộ kinh ngạc: "Ái chà, vậy mà con lại vạch trần bộ mặt thật của mẹ, làm sao đây, bây giờ mẹ chỉ có thể ăn thịt con, gràoo!

Hình dạng cô giương nanh múa vuốt đã thành công hù dọa Lương Thiển, con bé luống cuống tay chân chạy ra ngoài, kết quả mới một hai bước đã bị Giang Đường bắt trở về.

Giang Đường mạnh mẽ ôm Lương Thiển lại: "Đọc thơ hay không?"

"Hu hu hu hu, con đọc con đọc, mẹ ma quỷ đừng có ăn con."

Tiểu Khả thương tiếc.

Giang Đường không đồng cảm, không đau lòng, thậm chí còn đắc ý là đằng khác.

"Lại đây đọc với mẹ. Trên đời chỉ có mẹ là tốt, không có mẹ con cái như cây cỏ."

Lương Thiển ngoan ngoãn: "Trên đời chỉ có... " Con bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt ngây thơ "Nhưng cái này đâu phải là thơ..."

Thái độ Giang Đường cương quyết: "Mẹ nói thơ là thơ!"

"... À."

"Con đọc câu này năm mươi lần mới có thể ngủ."

"...À."

Con bé vừa đọc trên đời chỉ có mẹ là tốt vừa đếm ngón tay, Giang Đường ngáp một cái, mí mắt run run, cuối cùng nhắm mắt lại nặng nề ngủ say.

Không bao lâu sau âm thanh của Lương Thiển nhỏ dần, từ từ biết mất.

Bên trong ngọn đèn ấm áp, chỉ nghe thấy tiếng động khe khẽ, người đàn ông nhẹ chân nhẹ tay đi đến.

Anh liếc nhìn Giang Đường nghiêng người ngủ mất, hạ mắt, khom lưng đắp kín chăn cho Lương Thiển, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống cái trán của con bé, xoay người muốn rời đi.

"Bố..." Lương Thiển đột nhiên kéo kéo tay áo của anh.

Lâm Tùy Châu quay đầu lại, đôi mắt của con gái buồn ngủ mông lung, bộ dạng rất đáng thương: "Con muốn ngủ với bố."

Lâm Tùy Châu mở miệng định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt mềm mại đáng thương của con bé, anh lập tức không đành lòng, lời đến khóe miệng cũng thu về.

"Chỉ hôm nay thôi..."

Con bé lập tức tươi cười rạng rỡ.

Lâm Tùy Châu khom lưng ôm lấy con bé, trước khi đi không quên tắt đèn ở bên trong.

Lương Thiển ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con nói cho bố nghe, mẹ biến thành ma quỷ rồi..."

Lâm Tùy Châu buồn cười không ngừng: "Ai nói cho con biết mẹ biến thành ma quỷ?"

"Mẹ tự nói." Con bé vùi vào cổ anh, buồn bực oán giận: "Mẹ chính là ma quỷ, bố không được nói cho mẹ biết là con nói đó."

"Được rồi, bố sẽ không nói." Bàn tay to của anh sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé, Lâm Tùy Châu bình tĩnh ôm con gái trở về phòng.

Lương Thiển đã sớm buồn ngủ, sau khi  trở mình hai lần ở trên giường liền lăn thẳng vào trong lòng Lâm Tùy Châu, dang tay dang chân quấn chặt lấy anh.

Từ trước đến nay Lâm Tùy Châu luôn cưng chiều con gái, anh cẩn thận ôm chặt con bé lại rồi hôn cái trán của con gái một cái, dịu dàng nói: "Thiển Thiển ngủ đi, ngày mai bố dẫn con đi công viên."

"Dẫn mẹ theo sao?"

"Con nói xem?"

"Không muốn mang mẹ theo, chỉ có hai người chúng ta thôi." Lương Thiển kéo tay anh ngoéo một cái "Con muốn trải qua thế giới hai người với bố."

Anh cúi đầu cười ra tiếng, giọng cưng chìu: "Được, không dẫn mẹ theo, mau ngủ đi."

Nghe được câu trả lời hài lòng,  cuối cùng con bé cũng chịu nhắm mắt lại.

Dần dần, trong phòng không còn tiếng động.

Bóng đêm yên tĩnh.

Giang Đường đứng ở ngoài của phòng một chút, sau đó xoay người lên lầu, cô đưa tay vuốt lại mái tóc dài lộn xộn.

Công viên? Ha, có mà mơ.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiển Thiển đáng thương, Thiển Thiển khổ sở, Thiển Thiển muốn khóc quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play