Lưu Diệp Minh nằm trong vòng tay của Trần Đình Y, từ từ thiếp đi, nhưng miệng vẫn luôn gọi: “Ba, mẹ, Tinh Tinh, anh trai nhỏ… Diệp Diệp nhớ mọi người…”

Cứ lập đi lập lại đến khi giọng càng ngày càng nhỏ, hơi thở cùng trở nên đều đặn.

Trần Đình Y đau lòng bé cưng của mình mà ôm chặt trong vòng tay, chỉ sợ không thể đem bé cưng dính chặt vào người mình để có thể đi đến đâu, làm cái gì, cũng đều có Lưu Diệp Minh bên cạnh.

Ở căn phòng khác, La Hạnh Tư và Trần Đình Hạo đều hầu như không thể ngủ được. Trần Đình Hạo cất giọng tự trách: “Nếu như năm đó anh bỏ qua cuộc hợp vô bổ kia, thì đã không có chuyện gì. Chúng ta đã có thể ở đó trong ngày xảy ra sự việc rồi.”

La Hạnh Tư cảm xúc đầy phức tạp: “Sau đó chúng ta đã đến đó muốn đem Diệp Diệp đi, nhưng lại hay tin Diệp Diệp bị bắt cóc. Tìm kím lâu như vậy, không ngờ lại không quay lại nơi đó một lần nào nữa.”

Trần Đình Hạo nhẹ giọng: “Giá mà chúng ta có can đảm trở lại đó tìm kiếm, liệu có phải hay không mọi thứ sẽ khác đi?”

La Hạnh Tư im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng: “Em cũng không biết. Chỉ là trên đời này đều không tồn tại cái gọi là ‘nếu như’. Thời gian không thể quay lại, có lẽ chuyện xảy ra đều đã được sắp đặt.”

…****************…

Công ty Hướng Thiên mấy ngày này vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo vào cuối tuần này. Thời gian này Tào Cận cực kì bận rộn, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Đến khi trợ lí bên cạnh cất tiếng tò mò: “Anh Cận, dạo này không thấy Lí tổng nhỉ?”

Tào Cận khựng lại một chút, rất nhanh liền như không có chuyện gì: “Cô hiểu chữ Lí tổng có ý nghĩa gì không?”

Trợ lí khẽ gật đầu, Tào Cận mới lạnh lùng nói tiếp: “Dù anh ta chỉ là tổng giám đốc quản lí công ty dưới trướng Hướng Thiên, nhưng địa vị vẫn cao hơn chúng ta rất nhiều. Vậy nên đừng tò mò chuyện anh ta làm gì.” Trợ lí thấy sắc mặt của vị quản lí này hiện tại cực kì lac khó coi, nên rất biết thân biết phận mà im lặng làm việc. Tào Cận không thể tập trung được, nên bực bội đứng dậy, muốn đi lên sân thượng.

Sắp vào xuâm rồi, gió cũng thổi mạnh hơn nhiều. Dù bây giờ là 3h chiều, nhưng gió mạnh như vậy cũng có chút lạnh. Tào Cận mò túi quần, lấy trong đó ra bao thuốc lá, loại cùng hãng với của Chí Vân hay hút. Tiếng bật lửa vang lên, Tào Cận ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, thổi ra một làn khói trắng. Tào Cận ghét mùi thuốc lá, trên người Chí Vân lúc nào cũng nhàn nhạt mùi thuốc. Lại không biết từ lúc nào, mà mùi hương ấy lại khiến Tào Cận cảm thấy dễ chịu.

Chỉ là sau lần đó đến nay, đã mấy ngày rồi không gặp Chí Vân, mà hắn ta cũng không liên lạc với cậu. Tào Cận liền sinh ra cảm giác hơi nhớ nhung mùi thuốc ấy. Cậu tự hoặc bản thân có lẽ chỉ là mùi thuốc lá của hãng này cũng không đến nổi khó chịu thôi.

Tào Cận đột nhiên bật cười, giọng cười đều là chua xót. Chí Vân chắc đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy chơi đủ rồi, nên giờ thông suốt tinh thần, không muốn chơi nữa. Như vậy cũng tốt, không còn day dưa nữa, mỗi người bắt đầu lại một cuộc sống mới. Chí Vân là Chí Vân, Tào Cận là Tào Cận.

Tào Cận dụi tắt điếu thuốc, quay người mới xuống tầng, từ đằng sau đột nhiên có người ôm chặt lấy minh. Không để Tào Cận vùng vẫy, người kia đã lên tiếng trước: “Tiểu Cận, anh xin lỗi. Anh biết anh trăm ngàn lần đều làm ra chuyện có lỗi với em, anh mong em cho anh một cơ hội, cơ hội cuối cùng để anh chứng minh cho em thấy anh không phải chơi đùa. Là anh thật lòng với em.”

Tào Cận thoát khỏi vòng tay Chí Vân, nhìn người kia với ánh mắt lạnh lẽo. Chí Vân vẫn nhìn Tào Cận thật dịu dàng: “Là anh năm đó ấu trĩ, chỉ vì nghĩ đến sỉ diện mà trước mặt người khác chối bỏ tình cảm mình dành cho em. Cũng là vì do lo bản thân sẽ đáng mất em nên muốn làm ra chuyện dại dột. Anh ghen tị với những người được em quan tâm, nên lời nói thốt ra mới đầy cay nghiệt.”

Tào Cận khó chịu mấy ngày nay không có chỗ trút, giờ đây như lũ tràn bờ đê: " Lí Chí Vân, tôi cứ nghĩ bản thân mình hiểu anh, nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra, tôi không hề hiểu anh dù chỉ một chút gì cả. Cuối cùng đâu là mới con người của anh đây hả. Anh mở miệng thì nói yêu tôi, vậy anh nhìn xem, có hành động nào của anh là yêu tôi không hả? Năm đó ở trước mặt đám bạn của anh, anh nói gì có nhớ không?"

Năm đó sau khi được Tào Cận giúp đỡ, Chí Vân vẫn luôn ấn tượng về cậu bạn này. Hằng ngày đều chạy đến khối dưới để tìm người. Cũng rất nhanh liền công khai theo đuổi Tào Cận. Chuyện này gây xôn xao khắp diễn đàn của trường. Công tử tài phiệt hạ mình theo đuổi nam sinh bình thường, người hóng hớt cho rằng không khác gì so với trên phim ảnh.

Đầu giờ thì chờ Tào Cận ở cổng trường để cùng nhau đi vào, tan học thì cùng Tào Cận ra cổng. Khi đó Chí Vân chỉ hận không thể dính lấy Tào Cận 24/24. Qua nhiều tháng như vậy, nói Tào Cận không chút lung lanh là nói dối. Chờ đến khi Tào Cận thật sự biết được mình đối với Chí Vân cũng là tình cảm kia, liền không nhịn được muốn hồi đáp lại.

Chỉ là khi đi tìm Chí Vân ở sân bóng rổ, Tào Cận đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ.

Một người trong số đó vỗ vai Chí Vân cườ trêu chọc: “Sao vậy? Nghe nói cậu dạo này theo đuổi đàn em khóa dưới, bộ yêu rồi sao?”

Một người khác hùa theo: “Cậu cứ nói đùa, thiếu gia họ Lí như cậu ta, đời nào yêu ai. Lần trước tôi với A Đinh còn cược với nhau, A Đinh cược Chí Vân yêu nghiêm túc, tôi thì nghĩ không phải. Chí Vân cậu nói xem phải hay không?”

Trần Đình Y không bàn luận chung về vấn đề này, liếc mắt đã thấy Tào Cận cách đó không xa, muốn định lên tiếng nhưng đã chậm một nhịp. Chỉ thấy Chí Vân lộ ra hiểu cảm cà lơ phất phơ: “Tôi mà yêu sao? Chỉ là thấy đàn em khóa dưới rất thú vị nên mới muốn chơi đùa thử thôi.”

Đám người kia không ai nhìn ra được sự chột dạ vì nói dối trong mắt Chí Vân, chỉ có Trần Đình Y là nhận ra được. Cũng đành bất lực thở dài: “Chí Vân, Tào Cận hình như tìm cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play