Chuyến nghĩ dưỡng kết thúc, tất cả trở lại hoạt động thường ngày, cũng vào thời gian này, bà nội Lưu gọi điện cho Lưu Diệp Minh phàn nàn: “Bà không biết thằng bé nó làm gì, nhưng dạo gần đây nó đi sớm về khuya, khiến bà lo lắng lắm.”
Lưu Diệp Minh nhẹ nhàng nói qua điện thoại: “Bà yên tâm, Đại Đồng nó đã nói với con, thời gian này nó đang tập trung cho việc phát triển.”
Bà nội Lưu: “Thật sao? Nó không đi học đại học, vẫn phát triển được sao?”
Lưu Diệp Minh: “Thật mà, bà nội yên tâm. Giờ con có việc cúp máy trước. À phải rồi, tiền con gởi bà còn không? Để con gởi thêm.”
Bà nội Lưu vội vàng nói: “Bà không dùng nhiều, cũng chỉ đi chợ mua rau, cá… Con đừng gởi nữa, tiền con gởi bà còn nhiều lắm.”
Lưu Diệp Minh cúp máy, mặc kệ lời bà nội Lưu, vẫn cố chấp chuyển khoản thêm cho bà.
Lưu Diệp Minh ngồi trong văn phòng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lưu Diệp Minh cất giọng mời vào, Kỉ Hoan mới mở cửa tiến vào bên trong.
Lưu Diệp Minh nhìn Kỉ Hoan: “Có chuyện gì sao?”
Kỉ Hoan nhìn một vòng hỏi: “Thầy Trần không ở đây sao?”
Lưu Diệp Minh hơi hơi nghiêng đầu trả lời: “Anh ấy ở văn phòng của anh ấy. Vậy cậu tìm tôi hay tìm Đình Y.”
Kỉ Hoan khẽ lắc đầu: “Không có thầy Trần ở đây mới tốt.”
Lưu Diệp Minh hơi nhếch một bên chân mày: “Sao vậy?”
Kỉ Hoan im lặng một chút, giống như cố sắp xếp lại từ ngữ, qua hồi sau mới nói: “Ở kiếp trước, việc vạch tội Nghị Úy là chuyện của mấy năm sau khi anh không còn. Nhưng hiện tại, mọi thứ diễn ra hoàn toàn khác xa những gì ở quá khứ. Tôi không biết liệu việc làm của Nghị Úy ở kiếp trước, có đang diễn ra hay không, hay là lão ta vẫn chưa làm việc đó.”
Lưu Diệp Minh cau hàng chân mày lại, cảm giác bản thân sắp biết chuyện gì đó rất chấn động. Kỉ Hoan nói tiếp: “Ở kiếp trước, Nghị Úy đã cùng người đứng đầu Vũ gia, Vũ Minh Tịnh cùng nhau hợp tác thành lập một một ngân hàng tư nhân đi. Lão ta trong vòng vài năm đó đào tạo Hạo Kì thành sao hạng A đầy triển vọng. Lợi dụng danh tiếng của cậu ta để gây dựng uy tín cho ngân hàng của mình, cho các nhà đầu tư, công ty kinh doanh vay với hình thức trái phiếu. Cùng với việc thao túng thị trường chứng khóa. Số tiền lão ta có được là vô cùng nhiều. Sau đó lão ta rút tiền giải ngân cho các hồ sơ vay đã được lập khống, toàn bộ hồ sơ vay này đều là người của lão ta.”
“Chắc anh cũng biết lão ta còn thành lập rất nhiều công ty ma, và ở nước ngoài còn có một nhà tình thương mà lão ta vẫn hay làm từ thiện đi.”
Lưu Diệp Minh vẻ mặt càng trầm xuống.
Kỉ Hoan: “Bề ngoài là nhà tình thương, nhưng nơi đó chính xác là nơi có thể giấu được số lượng lớn tiền, hay nói cách khác, đó là kho bạc của Nghị Úy. Các công ty ma đó luôn báo cáo về lợi nhuận doanh thu rất tốt. Dưới sự che chở của Vũ Minh Tịnh, thành công lên sàn chứng khoán, cổ phần được chia ra cho các cổ đông. Tất nhiên ngân hàng này Nghị Úy để cho Hạo Kì đứng tên. Còn bản thân mình thì ở sau lưng âm thầm thao túng.”
Lưu Diệp Minh kinh ngạc, như thể không tin được vào những gì mình đang nghe: “Cậu… vậy giờ cậu nói với tôi chuyện này để làm gì?”
Kỉ Hoan khẽ mỉm cười: “Đây là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, khi mà anh không còn. Nhưng hiện giờ anh vẫn còn ở đây, tôi cũng không chắc sẽ có thay đổi gì nữa không, nên vẫn là nói với anh một tiếng. Anh và Trần Đình Y cũng có biện pháp đề phòng. Dù sao thì chẳng phải đã có tin đồn phía Phương Doanh chuẩn bị thành lập một ngân hàng sao?”
…****************…
Tối hôm đó Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh cùng nhau nằm trên chiếc giường êm ái, Lưu Diệp Minh kể lại sự việc Kỉ Hoan đã nói mình. Tât nhiên Lưu Diệp Minh cũng phải sửa lại vài chỗ như là những gì Kỉ Hoan nói với mình hoàn toàn là suy đoán mà thôi.
Lưu Diệp Minh gối đầu trên tay Trần Đình Y: “Đó là suy đoán của cậu ta, nhưng cũng không phải không có cơ sở. Những gì Nghị Úy đang làm, đều trùng với suy nghĩ đó.”
Trần Đình Y trầm tư suy nghĩ, nhưng tay vẫn nghịch tóc hắn: “Anh đã bảo Mã Lương điều tra nhà tình thương đó rồi, chắc không bao lâu sẽ về nước.”
Lưu Diệp Minh giống như nhớ gì đó: “À phải rồi, hồ sơ lần trước mà Chí Vân và Tào Cận đưa cho chúng ta, trong đó có Vũ Minh Tịnh. Em có suy nghĩ, nếu Nghị Úy thật sự muốn làm như vậy, nhất định cần người hỗ trợ… Liệu Vũ Minh Tịnh có phải sẽ được lão ta tìm đến không?”
Trần Đình Y nghe hắn nói, cũng thấy có điểm hợp lí: “Anh sẽ hỏi Minh Uy xem thời gian này, ba cậu ta có động thái gì không?”
Vừa thấy Trần Đình Y có ý sẽ gọi cho Vũ Minh Úy, Lưu Diệp Minh hai mắt sáng rực: “Anh, anh cũng giúp em hỏi thăm Tinh Tinh được không?”
Trần Đình Y hôn vào trán Lưu Diệp Minh một cái: “Được.”
Trần Đình Y suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Hiện chưa có bằng chứng về việc Nghị Úy muốn lập ngân hàng để chiếm đoạt tiền. Vì vậy trước mắt, chúng ta không nên đụng đến lão ta.”
Lưu Diệp Minh: “Em cũng nghĩ vậy.”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Y ôm chặt người vào lòng, như thế muốn đem Lưu Diệp Minh hòa tan vào trong cơ thể mình: “Diệp Diệp, giờ suy nghĩ lại, anh thấy tiếc khoảng thời gian mười mấy năm qua. Nếu anh chủ động tìm em sớm hơn, vậy thì em cũng không vất vả như vậy.”
Lưu Diệp Minh nghe xong thì đờ người ra, sau đó lại bật cười: “Bây giờ cũng tốt mà.”
Trần Đình Y theo thói quen, vùi đầu vào cổ Lưu Diệp Minh hít hà mùi hương trên người né cưng của mình, lại rất thỏa mãn nói: “Hình như anh nghiện em rồi.”
Lưu Diệp Minh cười hùa theo ý Trần Đình Y: “Vậy em là hàng cấm rồi à?”
Trần Đình Y nở nụ cười chứa đầy dục vọng: “Em mà là hàng cấm thật, vậy anh cần kiểm tra chất lượng xem sao rồi.”
Tối đó cả hai đều tràn đầy dục vọng mà quấn lấy nhau. Lại không hề hay biết trên mạng một lần nữa lao đao chấn động.
Tào Cận bị nhóm săn tin gọi đến điên đầu, cực kì tức giận quát mắng: “Con mẹ nó ai chơi chất cấm chứ hả, ai tuyển phi hả? Vu cáo cũng không xem bản thân mình có tự thấy chột dạ không.”
Tào Cận cùng người đám người ở phòng làm việc của Lưu Diệp Minh bận đến không thấy mặt mũi. Tào Cận bị điện thoại làm phiền đến điên rồi. Chí Vân muốn tiến lại gần, thì Tào Cận đã nổi giận đùng đùng bỏ đi vào nhà vệ sinh rồi.
Chí Vân vội đuổi theo, vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, bên trong đã truyền ra ngoài tiếng ‘rầm rầm, đùng đùng’. Chí Vân lo lắng chạy vào trong, Tào Cận giận mất bình tĩnh mà đấm tay vào tường, các khớp ngón tay đều bị trầy da cả rồi. Tào Cạn dù có giỏi võ cỡ nào, nhưng trên cơ thể đều là máu thịt. Chí Vân nhanh chống chạy đến can ngăn Tào Cận: “Tiểu Cận, đừng đánh nữa. Em muốn giải tỏa thì đánh anh, anh không sợ đau, trên người anh nhiều thịt, em đánh cũng sẽ không bị thương.”
Tào Cận hai mắt đỏ quạch, dần lấy lại bình tĩnh: “Lão cáo già này. Lão ta biết rõ nếu vướng vào drama dùng hàng cấm, cho dù có là bị oan ức, thì danh tiếng của người đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Thời gian này Lưu Diệp Minh đang là chủ đề bàn tán trên khắp các trang mạng nữa chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT