Lưu Diệp Minh bước ra ngoài, vừa hay Vu Cương cũng từ bên ngoài đi vào trong. Lưu Diệp Minh không nhìn hắn ta, lướt nhanh qua. Vu Cương ngoái đầu nhìn lại, rồi từ từ tiến vào: “Cậu với thầy Lưu nói chuyện gì lâu vậy?”

Kỉ Hoan liếc Vu Cương một cái: “Liên quan gì cậu.”

Vu Cương: “Cậu truyền lời giúp Hạo Kì sao?”

Kỉ Hoan nhìn hắn ta một cái, không trả lời mà đi ra ngoài. Vu Cương đuổi theo sau. Nhân viên vệ sinh nhìn thấy cảnh này, lại cảm thấy quen quen. Rất giống như khi ông ta bị vợ giận dỗi vậy.

…****************…

Lưu Diệp Minh nằm trên ghế võng, nhìn mọi người chơi đùa. Trần Đình Y vẫn luôn tìm kiếm Lưu Diệp Minh, vừa thấy hắn nằm nghỉ ngơi dưới bóng dù, y liền lại gần hỏi han: “Em không khỏe sao?”

Lưu Diệp Minh lắc đầu: “Chơi nhiều quá nên mệt thôi.”

Trần Đình Y nghe vậy, thì lo lắng: “Em có khó thở không? Em chờ anh chút, anh đi lấy bình oxy.”

Trần Đình Y sốt sắng muốn rời đi, liền bị Lưu Diệp Minh kéo trở lại: “Anh ngồi đây với em một chút là được rồi.”

Trần Đình Y thấy Lưu Diệp Minh có biểu hiện rất kì quái, trong lòng rầu rĩ không thôi. Dù Trần Đình Y rất tin tưởng Lưu Diệp Minh, hắn có làm gì đi nữa thì với y mà nói đều là có lí do cả. Nhưng Lưu Diệp Minh giống như có rất nhiều tâm sự, Trần Đình Y lại không muốn Lưu Diệp Minh cứ mãi suy tính, âu lo.

Lưu Diệp Minh nhìn thấy ánh măt đau xót của Trần Đình Y, trái tim như bị ai đó véo một cái. Lưu Diệp Minh mỉm cười đưa tay xoa xoa bóp bóp mặt y. Trần Đình Y mặc kệ đôi tay quấy rầy trên mặt mình, như đã hạ quyết tâm ôn nhu hỏi: “Em có tâm sự sao?”

Lưu Diệp Minh bị câu hỏi làm cho biểu cảm trên mặt cứng lại. Hắn từ từ hạ tay xuống, cố ra vẻ không sao nói: “Em…” Lưu Diệp Minh vốn muốn nói không sao, nhưng khi chạm ánh mắt kia của Trần Đình Y, lời nói dối thiện chí này không tài nào thốt ra được.

Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, mím môi một hồi lâu mới mở miệng: “Em hỏi anh, nếu như… nếu như ngày hôm xảy ra tai nạn, em không qua khỏi. Anh cũng biết vụ tai nạn không phải là ngẫu nhiên, vậy anh…”

Lưu Diệp Minh ngưng lại, nhớ đến những gì Kỉ Hoan đã nói, Trần Đình Y kiếp trước vì mình trả thù, trong lòng hắn lại càng khó chịu, càng căm phẫn Nghị Úy.

Trần Đình Y chờ Lưu Diệp Minh nói nốt câu, nhưng mãi mà không thấy hắn mở miệng, Trần Đình Y thở dài vuốt đầu Lưu Diệp Minh. Kí ức về ngày hôm đó chớp mắt lại hiện lên. Sự đau khổ, nỗi sợ hãi và căm hận lần lượt lấn át tâm trí y "Anh sẽ không tự tử, anh nhất định sẽ sống vì em, tính món nợ lên đầu những kẻ tổn thương em. Anh sẽ sống thật tốt để báo hiếu cho ba mẹ. Anh sẽ không lấy vợ, cũng sẽ không yêu một ai, cưới một ai. Đến hết cuộc đời, anh đều nguyện ý chờ em, tự hứa với bản thân nếu có cơ hội làm lại từ đầu, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em tốt hơn nữa. Nhưng em đừng lo lắng, những chuyện đó đều không xảy ra đâu. Em trai nhỏ của anh rất kiên cường, em đã có thể chống lại những kẻ muốn mang em đi khỏi anh.

Lưu Diệp Minh nghe những lời này, chợt muốn khóc, hắn cố nén sự xúc động vào trong, giọng run run, gượng gạo đổi chủ đề: “Anh, chúng ta về khách sạn đi, Đại Đồng chắc là đã hoàn thành việc cần làm rồi.” Trần Đình Y mỉm cười nắm tay Lưu Diệp Minh rời đi.

Lưu Diệp Minh nhìn về phía trước, trong lòng đã có đáp án. Ông trời cho hắn sống lại một lần để làm lại từ đầu, cũng đã để hắn biết Trần Đình Y yêu mình ra sao… Đây là cơ hội duy nhất mà Lưu Diệp Minh phải nắm lấy, giữ chặt người này bên cạnh mình. Nói ra, cũng nên cảm ơn Kỉ Hoan, nếu cậu ta không hợp tác với Nghị Úy ra tay với mình, có lẽ Lưu Diệp Minh đã không thể có được những tình cảm chân thành như bây giờ.

…****************…

Đại Đồng ở sảnh khách sạn thấy bọn họ về thì lập tức lại gần. Lưu Diệp Minh nhìn nó hỏi: “Người đâu?”

Đại Đồng: “Trong phòng Tú Anh.”

Trần Đình Y khẽ cau mày, Lưu Diệp Minh không nhận ra sự bất thường của y, hướng Đại Đồng nói: “Em làm tốt lắm. Chuyện trên mạng, em cứ thi thoảng lên vài bài viết. Còn tệ càng tốt, chửi nặng lời thêm chút. Nếu đã không thể chuyện nhỏ hóa không, vậy cứ làm to ra đi.”

Cả ngày nay trên mạng tràn ngập tiếng chửi rủa của người qua đường và antifan. Sự cố sân bay hôm nay được đăng tải, rất nhanh chóng đã dấy lên sự phẫn nộ của mọi người. Như thường lệ đều chia thành ba phe khác nhau, một bên công kích đủ đường. Bên khác thì bênh idol mình, chuyện fan sai không liên quan đến idol. Bên còn lại là những người hóng hớt không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ cần có drama là hít hà, hóng hớt.

Đại Đồng không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện này lớn chưa đủ, nghe theo lời của Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y, nó từ sớm đã dùng một acc có ID nước ngoài, lôi ra toàn bộ những tin đồn của Lưu Diệp Minh, một lần nữa đào lại. Sự cố sân bay lần trước là được nhắc nhiều nhất, không vì lí do gì, chỉ đơn giản là muốn lôi người đứng sau ra.

Cả ba đứng trước cửa phòng Văn Tú Anh, cô nàng giống như biết bọn họ đã đến nơi, chưa cần gõ cửa thì cửa phòng đã bật mở. Văn Tú Anh cười nép sang một bên: “Vào trong đi.”

Vừa vào cửa, đã thấy nhân viên nam bị trói lên ghế không thể cử động. Miệng không có bị bịt lại, nhưng gã ta lại không dám kêu la, lên tiếng. Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh hoài nghi nhìn Văn Tú Anh và Đại Đồng. Đại Đồng có vẻ hơi sợ hãi mà đánh mắt sang chỗ khác né tránh. Văn Tú Anh thì cười hì hì cũng không nói gì.

Vừa nãy khi mới bị bắt trói, tên nhân viên này chống cự rất mãnh liệt. Cả người động mạnh, miệng gào thét, chửi rủa. Văn Tú Anh để mặc gã chửi, chửi đến Đại Đồng khó chịu muốn đánh người. Lúc này Văn Tú Anh mới lấy từ trong vali ra một cây cọ. Đại Đồng hoài nghi nhìn Văn Tú Anh, cô nàng nhìn cây cọ cười một cái, rồi tiến đến gần tên nhân viên kia. Giờ phút này tiếng chửi rủa đổi thành tiếng cười không có điểm dừng của gã. Bỏ ngoài tai lời cầu xin của gã ta, Văn Tú Anh vẫn tiếp tục hành vi “man rợn” của mình.

Qua lâu sau, Văn Tú Anh lạnh lùng hỏi gã: “Còn phát ra tiếng động không cần thiết, bà đây cho cậu biết thế nào là cười đến chết.” Gã ta như được ân xá mà gật đầu lịa lịa, dùng hết sức hít lấy từng ngụm không khí. Gã bị Văn Tú Anh ép cười đến miệng mỏi, họng đau, càng không thể hô hấp. Đại Đồng kinh sợ, vội vàng lấy lí do chờ Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh mà rời khỏi đây.

Giờ phút này, đối diện với đám người bọn họ, tên nhân viên không có một chút gì là sợ hãi, chỉ khi Văn Tú Anh cầm cây cọ trên tay mân mê, chơi đùa, gã liền sợ mất mật mà khai toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play