Văn Tú Anh là tinh anh công sở, bị một thằng nhóc nói là ngây thơ thì nổi đóa: “Cậu cũng xem thường người khác quá.”
Đại Đồng lắc đầu: “Tôi không xem thường chị, tôi chỉ là thật sự thấy chị ngây thơ thôi. Chị đừng đánh giá cao khả năng của tôi. Tôi dù sao cũng chỉ mới 19 tuổi, có một số chuyện vẫn phải nghe theo chị. Chị cũng đừng nên hạ thấp bản thân mình trong suy nghĩ người khác như vậy chứ.”
Văn Tú Anh nghe câu cuối mà sững người, cả cô cũng không hề ý thức được bản thân luôn tự hạ thấp giá trị của mình khi tiếp xúc với ai đó. Vậy mà tên nhóc trước mặt này chỉ mới vài phút đã nhận ra được vấn đề này rồi.
Đại Đồng ngồi nhớ lại ngày hôm đó thì bật cười. Lưu Diệp Minh không hiểu chuyện gì nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y giống như dự đoán được gì, thâm sâu nói: “Xem ra hai người hợp tác rât tốt nhỉ?”
Đại Đồng: “Ừm, cũng xem là thuận lợi. Giờ cô ấy đang làm ở phòng truyền thông trong Phương Doanh.”
Trần Đình Y không lấy làm ngạc nhiên, với sự thông minh của Văn Tú Anh, để vào được công ty có tiếng cũng không phải chuyện khó gì, chẳng qua là cô ấy muốn hay không thôi. Chính Văn Tú Anh đã làm một bộ hồ sơ, và thẻ nhân viên giả cho Đại Đồng. Trong công ty, người đông phức tạp, công thêm tình hình hiện tại, sẽ không ai để ý đến việc có dư ra một nhân viên vệ sinh không. Đại Đồng cỉ cần đeo thẻ nhân viên, ra vào vài lần. Tất cả mọi người đều sẽ mặc định người đó là nhân viên nội bộ thôi. Lợi dụng tâm lí này, Văn Tú Anh thành công đưa Đại Đồng vào Phương Doanh ngay dưới mí mắt Nghị Úy.
Đại Đồng như chợt nhớ ra gì đó: “À phải rồi, Tú Anh từng nói với em, cô ta từng nghe mọi người kể lại, cách đây không lâu, Nghị Úy hình như có xảy ra tranh cãi với một diễn viên.”
Lưu Diệp Minh nhận thấy có điểm mấu chốt, hơi hướng người về phía trước: “Có biết là ai không?”
Đại Đồng: “Người này hai người đều biết. Là Kỉ Hoan.”
Trần Đình Y trầm mặc:“Kỉ Hoan là thí sinh top đầu trong show diễn viên tài năng, vừa mới kí hợp đồng với Hướng Thiên, sao cậu ta lại có liên quan với Nghị Úy. Trước nay anh không nghe đến việc cậu ta và Nghị Úy có quen biết.”
Lưu Diệp Minh có chút gấp: “Có biết nói gì không?”
Đại Đồng khẽ lắc đầu: “Người đó nói với Tú Anh khi đó không nhớ rõ, nhưng đại khái là Nghị Úy đưa tiền cho Kỉ Hoan, muốn cậu ta làm việc cho mình nhưng bị cậu ta từ chối. Còn cụ thể hơn thì người kia không biết.”
Lưu Diệp Minh chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cuối cùng việc Nghị Úy muốn Kỉ Hoan làm cho mình là chuyện gì mà Kỉ Hoan lại từ chối.
Lưu Diệp Minh nhớ lại cậu thiếu niên mình từng tiếp xúc trong thời gian quay show. Ở kiếp trước hắn và cậu ta không có qua lại, chưng từng tiếp xúc chung chạ nhau gì cả. Cũng có thể nói là chưa từng gặp mặt. Nhưng khi lần đầu tiên gặp Kỉ Hoan, một cảm giác ớn lạnh và có chút sợ hãi chạy dọc sóng lưng. Cứ luôn có cảm giác quen thuộc kì lạ. Tựa như đáp án đã ở trước mắt rồi, chỉ cần thêm một chút nữa thôi sẽ tõ ràng mọi chuyện, nhưng một chút này Lưu Diệp Minh lại cứ mãi nghĩ mà vẫn không ra.
Lưu Diệp Minh: “Anh, ngày mai chúng ta đến công ty đi. Còn nữa, anh giúp em đê trống lịch trình trong năm tới nha, sang năm em không muốn nhận phim.”
Trần Đình Y đáp ứng mọi yêu cầu của Lưu Diệp Minh. Mà bản thân Trần Đình Y cũng không mong muốn Lưu Diệp Minh sẽ làm việc quá sức nữa. Trước khi là vì bắt buộc phải như vậy, từng thời từng khắc đều vắt cạn tinh lực. Bây giờ đã khác rồi, sau khi bắt được người vào lòng, Trần Đình Y đã âm thầm đem toàn bộ tài sản có tên mình, chuyển nhượng sang hết cho Lưu Diệp Minh. Với mong muốn cuộc đời sau này của Lưu Diệp Minh sẽ không còn vất vả nữa.
Hôm sau đến công ty, các diễn viên vãn đang ở phòng tập để học thêm về kĩ năng diễn xuất, dù có là người xuất sắc trong cuộc thi, nhưng trong mắt của đại đa số công chúng, bọn họ vẫn là diễn viên mới, tài năng sẽ bị đem ra so sáng với các tiền bối thế hệ trước rất nhiều.
Hôm nay đặc biệt hơn, người đứng lớp chỉ đạo bọn họ là hai vị ảnh đế nổi tiếng trong giới. Chỉ cần như vậy thôi, đã đủ khiến cả đám háo hức kích động rồi.
Trong lúc chờ có mặt đông đủ, trong phòng tập hiện giờ chỉ có Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y, Kỉ Hoan, Vu Cương và Nghiêm Hi Vi. Những người khác chưa đến.
Nghiêm Hi Vi nhìn thấy Trần Đình Y thì cả người căng cứng như bị đổ keo: “Chào thầy Trần.”
Trần Đình Y đánh mắt nhìn Nghiêm Hi Vi một cái, không nhanh không chậm hỏi: “Chuyện cậu với Đình Canh, người trong nhà biết không?”
Nghiêm Hi Vi bị uy phong của Trần Đình Y ép đến hơi đổ mồ hôi: “Em… em cắt đứt liên hệ với gia đình. Chuyện của em và anh Đình Canh, người trong nhà không thể quản.”
Trần Đình Y là bạn chí cốt của Vũ Minh Uy. Tuy Vũ gia và Nghiêm gia có mối quan hệ hợp tác làm ăn. Nhưng Vũ Minh Uy và ba của cậu ta luôn ngấm ngầm đấu đá nhau. Chuyện trong nhà, Nghiêm Hi Vi từ lâu đã không can thiệp, huống hồ cả bản thân mình cũng không thể chấp nhận được cái sai mà ba mình đã gây ra cho người khác. Nghiêm Hi Vi không thể hận, nhưng lại không khuyên được ba mình. Không còn cách nào khác đành phải bước chân ra khỏi nơi thị phi này.
Trần Đình Y biết Nghiêm Hi Vi đang nghĩ gì: “Chuyện khác không nói đến, hiện tại là cơ hội duy nhất cho sự nghiệp của cậu. Đừng đánh mất nó.”
Về phía Lưu Diệp Minh, từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Kỉ Hoan. Kỉ Hoan bị nhìn đến mức muốn làm như không biết cũng không thể được. Kỉ Hoan chỉ có thể nhìn lại Lưu Diệp Minh, mỉm cười mà gật đầu chào hỏi.
Mọi người đến đủ, Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh thay nhau đưa ra những lời khuyên dựa theo kinh nghiệm làm nghề của mình. Chỉ ra khuyết điểm của từng người trong diễn xuất, giúp hoi tìm ra lối diễn phù hợp với bản thân mình.
Lưu Diệp Minh: “Tất cả mọi người chúng ta là cá thể đặc biệt, không ai giống ai cả. Vì vậy mỗi người sẽ có mỗi một lối diễn xuất khác nhau. Các bạn nhìn ra được khuyết điểm của bản thân, biến nó thành ưu điểm, nét riêng của mình trong diễn xuất. Làm sao mà khi khán giả nhìn thấy bạn sẽ nhớ ngay đến vai diễn của bạn, đấy mới là thành công của diễn viên.”
Các diễn viên ngồi bao quanh hai người, cả hai ở chính giữa trung tâm vòng tròn, đem hết tất cả những gì mà bản thân có được trong những năm qua truyền đạt ra hết. Đều này vô tình tác động mạnh vào suy nghĩ tâm lí của Kỉ Hoan và Hạo Kì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT