Ở một nơi khác Tào Cận về đến căn hộ mà mình thuê, không nói lời nào mà thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình. Đến khi nhìn thấy tấm hình chụp hai thiếu niên mặc đồ tốt nghiệp, tâm tình cậu càng trở nên phức tạp. Dứt khoát thẳng tay úp tấm ảnh xuống.

Tào Cận ra đến cửa thì bị Chí Vân chặn lại. Hắn nhìn cậu đầy vẻ khó hiểu: “Em đang làm gì vậy?”

Tào Cận không buồn ngẩng đầu nhìn hắn mà đáp: “Anh có mù không?”

Chí Vân: “…”

Tào Cận: “Không mù thì không lẽ không thấy tôi làm gì à.”

Chí Vân đen mặt, hai nắm siết chặt, kìm nén cảm giác muốn dồn cậu vào tường: “Em dọn đồ làm gì?”

Tào Cận ngước mắt nhìn thẳng vào Chí Vân, như thể muốn từ trong mắt Chí Vân tìm tòi thứ gì đó: “Dọn đồ đi nơi khác, bằng không tôi dọn làm gì.”

Chí Vân im lặng không đáp lại, Tào Cận tiếp tục: “Anh thích ở nơi này, không chịu đi. Tôi đành đi chỗ khác vậy.”

Nói rồi cậu kéo vali, lách qua người Chí Vân ra ngoài. Chí Vân nhắm nghiền hai mắt, nắm chặt tay cậu kéo lại. Bắt cậu phải đối diện mình: “Em làm vậy để được cái gì hả. Nháo thành ra thế này cả rồi, bao giờ mới chịu thôi hả?”

Tào Cận bị chọc giận, vứt đi tay cầm vali. Một tay chỉ thẳng vào ngực Chí Vân, đẩy ra khiến hắn lùi lại một bước. Cậu quát: “Tôi thích như thế đấy thì sao hả. Anh không chịu được thì tránh xa tôi ra, đừng bám lấy tôi nữa.”

Chí Vân lúc như mới ý thức được lời nói khi nãy của mình, liền dịu giọng: “Tào Cận, anh… anh xin lỗi. Vừa nãy anh nóng giận nên…”

Tào Cận lại dùng ngón tay đẩy ngực hắn thêm một cái: “Chí Vân, anh chơi chán chưa. Anh đi tìm người khác chơi cùng anh đi, tôi không muốn chơi đùa với anh, tôi hết kiên nhẫn rồi. Cũng không có sức chơi cùng anh.”

Hai tai Chí Vân ong ong, chỉ còn mỗi hai chữ “chơi chán”. Nhân lúc hắn không để ý, Tào Cận liền kéo đồ rời đi. Gió đêm thổi bay mái tóc đen óng của cả hai người. Lá cây phong cũng theo gió mà rời cành. Cả hành lang yên tĩnh, các nhà xung quanh đều tối đèn, chỉ còn lại tiếng lộc cộc kéo vali của Tào Cận.

Chí Vân muốn cản người lại, nhưng hai chân tựa như bị dính chặt vào sàn nhà. Muốn nhấc lên cũng không đủ sức.

Hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng lặng lẽ rời đi của Tào Cận. Cậu thiếu niên mà hắn gần như có được trong tay, lại giống như chưa từng có được ấy không muốn day dưa với hắn nữa.

Chí Vân hai mắt đỏ quạch, lệ đọng lại nơi khóe mắt, mãi đến khi Tào Cận vào thang máy cuối hàng lang, cửa thang máy đóng lại ngăn cách hai người. Giọt lệ ấy mới chậm rãi rơi xuống.

Đến độ quá khuya, Trần Đình Y vẫn còn ôm Lưu Diệp Minh ngủ, tiếng chuông cửa vang lên đinh tai. Cả hai bị tiếng chuông làm giật mình, đến khi ra mở cửa. Xông thẳng vào mũi là mùi rượu nồng nặc. Trần Đình Y nhìn Chí Vân say đến hồ đồ thì nhíu mày. Lưu Diệp Minh vịn thành cầu thang chậm chạp đi xuống, thấy Chí Vân ngã nghiêng gần như không còn biết gì nữa thì lo lắng: “Anh Chí Vân, anh làm sao vậy?”

Chí Vân tựa hồ mất hết sức lực, ngã nhào về phía trước, may mắn Trần Đình Y nhanh tay đỡ được hắn. Cả người bất tỉnh nhân sự, ấy vậy mà trong miệng vẫn luôn lập đi lập lại câu nói: “Tào Cận, anh xin lỗi. Anh xin lỗi, thật xin lỗi.”

Lưu Diệp Minh biết rõ bản thân chân vẫn còn bất tiện, nên an phận nép sang một bên để Trần Đình Y đưa Chí Vân về phòng khách. Trần Đình Y vứt thẳng tay Chí Vân lên giường, nhìn thấy tình trạng của bạn mình như vậy, cũng khó tránh được có chút tức giận. Thầm mắng một câu: “Cậu uống cho say vào, rồi lại không biết gì làm ra chuyện có lỗi với Tào Cận tiếp đi.”

Nghe Trần Đình Y nói vậy, Chí Vân giống như đã tỉnh, cũng giống như vẫn còn mê mang vô định mà đáp theo bản năng: “Tôi đáng trách, là tôi không tốt. Tôi lại làm em ấy tổn thương rồi.”

Trần Đình Y liếc Chí Vân một cái, sau đó mặc kệ con ma men này mà xoay người ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lưu Diệp Minh đứng đó rồi. Hắn từ lúc Trần Đình Y đưa Chí Vân lên phòng thì đã gọi cho Tào Cận. Nghe hắn kể lại sự việc, Tào Cận chỉ lạnh lùng đáp: “Kệ anh ta, không liên quan tôi.”

Trần Đình Y dẫn Lưu Diệp Minh về phòng. Ngồi yên vị trên giường êm ái, Lưu Diệp Minh vẫn cứ mãi hướng mắt về phía Trần Đình Y, y muốn làm lơ cũng khó, cũng chỉ có thể thở dài bất lực: “Em thật sự muốn biết sao?”

Lưu Diệp Minh khẽ gật đầu: “Trong trí nhớ của em, mối quan hệ của hai người tốt lắm. Thậm chí khi anh Chí Vân theo đuổi anh Cận, em đã nghĩ cả hai ở bên nhau thật tốt. Ai ngờ sau này lại như vậy.”

Trần Đình Y đưa tay đặt lên đầu Lưu Diệp Minh, kể cho hắn nghe về chuyện của hai người kia. Chẳng qua những gì y biết được, đều chỉ là một phần mà y thấy. Còn toàn bộ sự việc, có lẽ cả Tào Cận hay Chí Vân đều không muốn người khác biết.

Năm đó khi còn đi học, Tào Cận là đàn em khóa dưới của Chí Vân và Trần Đình Y. Tính cách của Chí Vân lúc đó rất ngông nghênh, còn đặc biệt đào hoa phóng túng. Các nữ sinh trong trường, thường bị thu hút bởi người có cá tính như vậy. Biết rõ người đó ăn chơi, lại không kìm được mà lao vào yêu đương.

Với vẻ phong lưu đấy, Chí Vân đắc tội không ít người. Hôm đó hắn bị một đám du côn chặn đánh, Chí Vân không sợ đánh nhau, càng đừng nói đến việc trước nay đều là hắn đánh người trước. Tên tóc vàng trước mặt Chí Vân có chuản bị mà đến, gọi theo rất nhiều đồng bọn. Chí Vân bị đánh hội đồng liền rơi vào thế hạ phong.

Đúng lúc này một thiếu niên cầm chổi đi ngang, thấy vậy liền không do dự vào chạy vào ứng cứu.

Tào Cận đánh nhau rất giỏi, nhưng sức người có hạng. Cả hai cùng nhau bị đánh đến bầm dập. Chí Vân ngồi cau mày khẽ chửi thề một câu, duy chỉ Tào Cận vẫn cười ngốc nói: "May quá, không bị đánh đến gãy tay chân."Chí Vân cũng từ đây mà có ấn tượng sâu đậm với Tào Cận.

Những chuyện sau này, Trần Đình Y không kể chi tiết sự việc chỉ nói đơn giản lại. Càng nghe, ánh mắt Lưu Diệp Minh càng mất đi tiêu cự. Sự tức giận đối với Chí Vân bắt đầu thể hiện rõ. Hơi thở cũng dồn dập hơn, phổi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Đến khi Trần Đình Y thấy không ổn thì vội nói: “Diệp Diệp, em ổn định lại nhịp thở đã, từ từ bình tĩnh lại.”. 𝗧hử đọc tr𝗎yệ𝓃 khô𝓃g q𝗎ả𝓃g cáo tại — 𝗧𝗥𝗎M𝗧𝗥𝐔 𝒀eN.v𝓃 —

Chờ Lưu Diệp Minh trấn định lại, Trần Đình Y mới buông ra thêm một câu: “Dù sao hiện tại Chí Vân đã hối hận lắm rồi. Cậu ta bao năm nay vẫn luôn muốn xin sự tha thứ từ Tào Cận.”

Trải qua vài giây suy nghĩ Lưu Diệp Minh mới từ từ nói: “Đây là chuyện chúng ta không thể xen vào. Anh Chí Vân đã như vậy, anh Cận có tha thứ hay không cũng là quyết định của anh ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play