Từ lúc xác nhận mối quan hệ đến nay, cả hai vẫn chưa nằm chung trên một chiếc giường. Lúc trước ngủ cạnh nhau, ngoài việc tim đập tâm loạn, thì cũng không có gì khác.

Còn hiện tại không rõ lí do gì, chỉ nằm đó mặt đối mặt nhau, không chạm tay chạm chân gì cả, nhưng lại khiến Lưu Diệp Minh cực kì xấu hổ.

Trần Đình Y thấy ‘bé cưng’ nhà mình kéo chăn che đi nửa gương mặt, ý cười trong đáy mắt sâu thêm: “Em ngại sao? Lúc trước không phải em ôm anh rất thành thạo sao?”

Lưu Diệp Minh hai má đỏ ửng, lí nhí đáp lại: “Nhưng lúc đó không giống như bây giờ.”

Trần Đình Y bật chế độ lưu manh, từng câu chữ đều là dụ dỗ: “Không giống như thế nào?”

Lưu Diệp Minh hạ giọng: “Em bảo không giống thì là không giống.”

Trần Đình Y mỉm cười bất lực: “Được, được, không giống nhau. Hai lần trước là anh chủ động ôm em, cũng là anh ngủ không cẩn thận đè lên người em. Còn nữa, còn vô ý cạ cạ qua nơi đó của em.”

Lưu Diệp Minh càng nghe càng đen mặt, không thể nhịn nổi sự trêu chọc của Trần Đình Y, rõ ràng khi đó đều là Lưu Diệp Minh vô ý mà đè lên, cũng vô ý mà cạ cạ. Ấy vậy mà Trần Đình Y lại bảo là bản thân làm ra hành động đó với mình, quả là muốn trêu hắn đến chết rồi.

Lưu Diệp Minh thẹn quá hóa giận, đưa tay tóm lấy chiếc gối đập thẳng vào mặt Trần Đình Y. Trần Đình Y bị một cú này va phải, la lên tỏ vẻ rất đau, hai tay ôm mặt.

Lưu Diệp Minh thấy vậy thì hoảng hốt, rõ ràng hắn khống chế lực tay lắm mà, sao lại có thể làm Trần Đình Y đau được. Nhưng vẻ đau đớn này không giống như là đang diễn đi.

Lưu Diệp Minh bật người ngồi dậy, muốn đem tay của Trần Đình Y đưa xuống để kiểm tra khuôn mặt có bị làm sao không. Là một diễn voên còn là ảnh đến nữa, nếu gương mặt này có bề gì… Nhưng mà cho dù có bị gì thì Lưu Diệp Minh vẫn sẽ không chê Trần Đình Y đâu.

Tay Trần Đình Y vừa thả lỏng, Lưu Diệp Minh không kịp phòng bị, bị y hôn một cái, tiếng “chụt” vang lên rõ to. Lưu Diệp Minh đứng hình, chân tay cứng đờ không biết nên để vào đâu, cả người như robot bị hư. Sao Lưu Diệp Minh lại quên mất Trần Đình Y là ảnh đế nhỉ. Giả vờ đau đớn không có lấy một điểm giả tạo.

Nhìn biểu cảm của Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y cảm giác bản thân hôn chưa đã ghiền, sau đó lại hôn thêm vài cái nữa vào môi Lưu Diệp Minh, rất cưng chiều mà ôm ghì chặt vào lòng mình, hành động này khiến Lưu Diệp Minh nằm sắp trên người Trần Đình Y.

Lưu Diệp Minh lúc này mới ý thức được chuyện gì, không nhanh không chậm mà ngửa cổ nhìn Trần Đình Y: “Anh dám hôn em?”. Tiên Hiệp Hay

Trần Đình Y: “Ừm.”

Lưu Diệp Minh: “Anh thật sự dám hôn em?”

Trần Đình Y vẫn như cũ trả lời: “Ừm.”

Lưu Diệp Minh không nói nữa, nhưng lại canh lúc Trần Đình Y lơ đễnh mà hôn liên tục vào môi Trần Đình Y.

Trần Đình Y được hôn mà buồn cười: “Em hôn như gà mổ thóc vậy.”

Lưu Diệp Minh cười cười đáp: “Vậy thì anh là thóc rồi. Là thức ăn cho con gà là em.”

Trần Đình Y vui vẻ mà ôm ôm Lưu Diệp Minh. Là gà cũng được, là thóc cũng được, chỉ cần Lưu Diệp Minh vui vẻ, muốn y là cái gì thì liền là cái đó.

Nếu nói như kiểu của Lưu Diệp Minh thì y là thóc, là thức ăn của gà, là nguồn thực phẩm nuôi gà. Vậy thì Trần Đình Y sẽ đem toàn bộ những gì mà bản thân cảm thấy là tốt nhất cho chú gà cưng của mình vậy.

Lưu Diệp Minh nằm trên người Trần Đình Y mơ màng lần nữa vào giấc ngủ, lần này Lưu Diệp Minh không gặp ác mộng nữa, chỉ mơ thấy bản thân cùng Trần Đình Y khi về già, sau đó cả hai cùng nắm tay đi qua cầu Nại Hà.

Lưu Diệp Minh nghiễm nhiên không biết kế hoạch đem toàn bộ gia sản cũng như công ty Hướng Thiên mà y dốc hết lòng nuôi dưỡng chuyển hết toàn bộ sang cho Lưu Diệp Minh.

Khi Mã Lương nhận được tin này, hơi khó tin hỏi: “Vậy ngài không để lại chút tài sản gì cho mình sao?”

Trần Đình Y cũng chỉ ôn hòa trả lời một câu, mà câu nói này, sau này trở thành một trong những câu nói bất hữu trong giới giải trí, mà khi nhắc đến ai cũng xuýt xoa muốn có được một người bạn đời như Trần Đình Y.

Trần Đình Y: “Những thứ đó tôi không cần, vì tài sản lớn nhất của cuộc đời tôi có được là em ấy.”

Mã Lương yên lặng rất lâu, rồi mới cúp máy. Từ khi theo Trần Đình Y, Mã Lương vẫn luôn rất trung thành. Với cậu ta mà nói việc Trần Đình Y cưu mang mình, chính là tạo ra một Mã Lương hoàn toàn khác so với trước đây. Cậu ta hạ quyết tâm, chỉ cần là người Trần Đình Y muốn bảo vệ, Mã Lương cậu đây cũng sẽ đem tính mạng ra mà bảo vệ.

Nhưng ai có thể ngờ được chuyện của tương lai, cả Trần Đình Y, Lưu Diệp Minh, Mã Lương hay thậm chí là một ai khác, đều không cách nào thay đổi được hướng chuyển động của chiếc bánh răng số phận này.

Mặt khác, Lưu Thịnh có nhà không thể về, gã ta đã trốn Hạ Nghệ cùng Tiểu Đồng để ra nước ngoài. Với gã mà nói, dẫn theo hai người này chính là sự phiền phức lớn nhất. Chỉ có điều, ngàn vạn lần gã đều không ngờ đến chuyện bản thân sẽ bị bắt. Đến khi ý thức được mọi chuyện thì cũng đac quá muộn. Kẻ cầm đầu bắt gã chỉ đưa cho gã hai lựa chọn. Một là chết, dù là rơi vào tay ai thì cũng là chết. Hai là sống, có thể sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, bị tử hình hoặc chung thân, nhưng ít ra vẫn là có thể sống.

Tác giả:

Xin lỗi mọi người vì cập nhật trễ như vậy. Tại hôm nay tui bị sốt nguyên ngày mới hạ, nên chưa kịp kiển tra lại chính tả nha, lúc khỏe lại tui sẽ sửa liền. Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người nhiều. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play