Bầu không khí trong xe hơi gượng gạo, Lưu Diệp Minh từ khi sống lại không biết đã ở riêng với Trần Đình Y như thế này bao nhiêu lần. Hắn luôn nghĩ có gì đó không ổn nhưng cũng không rõ là không ổn thế nào.
Trần Đình Y ánh mắt lạnh tanh nhìn phía trước, miệng vẫn mỉm cười nhẹ, duy trì nét mặt truyền thông.
Lưu Diệp Minh buồn chán nhìn ra cửa sổ xe trong lúc chờ đèn đỏ, thấy bên đường có hai nam nhân rất quen mắt, một ngồi xe lăn, một ở phía sau đẩy chiếc xe tiến về phía trước.
Trần Đình Y chú ý đến, phóng tầm mắt theo hướng Lưu Diệp Minh, thấy hình ảnh bên đường chân mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh giãn ra. Đạp ga lao về phía trước, Trần Đình Y cất tiếng hỏi: "Cậu quen hai người vừa nãy sao?"
Lưu Diệp Minh quay sang nhìn y, lát sau mới hiểu y hỏi ai, đáp: "Có quen. Người đẩy xe là bạn của tôi, chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ."
Trần Đình Y im lặng một hồi, suy nghĩ gì đó hỏi tiếp: "Vậy bây giờ hai cậu còn liên lạc không?"
Lưu Diệp Minh: "Thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm nhau. Dù sao cũng đã lớn rồi, có những chuyện không phải lúc nào cũng có thể nói cho nhau nghe."
Trần Đình Y gật gật đầu, sau đó lại nói một câu không rõ ý tứ: "Thời gian này cậu hạn chế liên lạc hay gặp cậu ta đi."
Lưu Diệp Minh nhìn người lái xe bên cạnh: "Anh biết chuyện gì sao?"
Trần Đình Y: "Nếu hai người là bạn thân của nhau, rồi sẽ có một ngày cậu ta kể cho cậu nghe."
Lưu Diệp Minh nghẹn một bụng tò mò khó chịu, hắn nhớ lại biểu hiện gần đây của người kia kì thật có điểm rất lạ. Tuy ôm trong mình sự nghi ngờ, nhưng hắn tin tưởng người kia sẽ không làm việc gì trái lương tâm.
Một hồi sau, câu chuyện này cũng bị hai người vứt ra sau đầu. Trần Đình Y chạy đến ngã ba phía trước, chỉ cần rẽ trái là đến ngay nơi ở của Lưu Diệp Minh. Bất ngờ là Trần Đình Y không có ý định rẽ trái, y không do dự mà đánh lái rẽ phải vào đường một chiều.
Lưu Diệp Minh bất ngờ vì hành động của y, hắn cứ tưởng là do Trần Đình Y quên, nên mở giọng nhắc: "Anh rẽ nhầm hướng mất rồi, nhà tôi hướng bên kia."
Trần Đình Y điềm nhiên như chưa có chuyện gì: "Tôi biết, chỉ là chợt nhớ có nơi muốn đến."
Lưu Diệp Minh: "Hay anh để tôi xuống nơi này, tôi bắt xe về, anh có việc cứ đi trước đi."
Trần Đình Y không nói gì, ánh mắt kiên định chạy về phía trước. Lưu Diệp Minh trong lòng có một dòng suy nghĩ chạy ngang qua, nhưng rất nhanh đã đè ép nó xuống. Hắn tự cười chế giễu cái suy nghĩ vừa rồi của mình.
Chạy thêm mười lăm phút nữa, cả hai đã đến dưới chân một toàn nhà cao ốc. Lưu Diệp Minh vẫn chưa hoàn hồn đã thấy cửa xe bên mình bật mở. Trong lúc hắn lơ đãng, người kia đã xuống xe mở cửa cho hắn rồi. Lưu Diệp Minh bước xuống, nghi hoặc: "Đây là...ưm."
Chưa nói hết câu, một chiếc khẩu trang đã được đeo lên mặt cậu. Trần Đình Y ra sau xe lấy hai cái nón kết đội lên cho bản thân, cũng thuận tay đội luôn cho Lưu Diệp Minh, kéo thấp nón xuống, che đi nữa phần trên khuôn mặt.
Trần Đình Y: "Hôm nay là buổi casting cuối cùng của 'Diễn viên tài năng' rồi, tháng sau là khai máy tập một. Cậu với tôi nhìn một chút xem bọn họ diễn."
Cả hai ở phòng giám sát nhìn dàn diễn viên trẻ diễn xuất, qua hai tiếng sau, nét mặt của Lưu Diệp Minh dần thay đổi, từ thở dài, cau mày, bực bội và cuối cùng là tức giận...
Lưu Diệp Minh: "Bọn họ ngoài vẻ mặt đẹp ra thật sự không còn chỗ nào có thể nói... Diễn xuất quá tệ."
Trần Đình Y lúc này cũng không thể nhìn nổi nữa. Với kĩ năng diễn xuất đó thì đối với hai vị ảnh đế mà nói, rất "dầu mỡ"...
Lưu Diệp Minh thở dài một hơi, chỉ vào một vài người trên màn hình: "Người này, người này, và cả người này... Bọn họ vào nghề bao nhiêu năm rồi, tôi từng đóng phim chung với họ. So với những diễn viên khác, họ đã được xem là tiền bối, vậy mà lại thể hiện tệ hơn cả những người chưa debut. "
Trần Đình Y đứng bên cạnh nghe hắn nói, phụt ra một tiếng cười, sau đó nói: "Lúc diễn chung với bọn họ cậu rất vất vả nhỉ?"
Lưu Diệp Minh thở dài, dựa vào ghế phất phất tay ý bảo y đừng nói nữa, cũng ngầm thừa nhận lời y nói.
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y một lát, rồi nghi hoặc hỏi: "Anh đưa tôi đến đây không đơn giản là chỉ xem bọn họ đâu nhỉ?"
Trần Đình Y cười, qua một lớp màn hình chỉ vào cậu thanh niên mặc đơn giản nhất trong số đó: "Cậu nhận ra ai không?"
Lưu Diệp Minh nhìn qua rồi gật đầu: "Là Hạo Kì."
Trần Đình Y: "Ý của cậu thế nào?"
Lưu Diệp Minh hiểu câu nói của y là có ý gì? Muốn Hạo Kì tham gia hay không. Dù không ưa tên này, nhưng hắn không có quyền gì tước đi cơ hội của ai cả. Hắn không phải là người lấy việc công trả thù riêng. Hơn hết, Nghị Úy đưa Hạo Kì vào đây là muốn Hạo Kì có bước đệm để nổi tiếng, giúp lão gánh gồng công ty. Có lẽ lão không tin chắc 100% Lưu Diệp Minh sẽ tái kí hợp đồng, nên tự tìm đường lui cho mình. Nếu Lưu Diệp Minh không tiếp tục, Hạo Kì sẽ thay thế hắn... Bước đi này của lão quả là cao tay. Có điều suy tính của lão sẽ không thể thành hiện thực, Nghị Úy tính trước mười bước, nhưng lại không tính ra được Lưu Diệp Minh sẽ là giám khảo chương trình.
Lưu Diệp Minh cười gian manh: " Mọi người bình đẳng."
Trần Đình Y thấy ánh mắt đầy vẻ tính toán cùng vui sướng của Lưu Diệp Minh, không khỏi mỉm cười càng sâu hơn.
Trần Đình Y: "Cậu nghĩ gì mà vui vẻ thế?"
Lưu Diệp Minh: "Không có gì, chỉ cảm thấy vui thôi."