Lưu Diệp Minh xuất viện trong âm thầm, tin tức luôn được phong tỏa kín đáo. Nghị Úy mấy ngày sau không có tin gì của Lưu Diệp Minh, cũng không liên lạc được vơi phía đám người kia.Trên mạng đột nhiên có thông tin về việc lão ta trốn thuế.

Trần Đình Y ở phía sau, âm thầm làm công tác truyền thông, dùng toàn bộ nguồn lực đẩy mạnh tin tức. Tất cả nghệ sĩ ở trước Hướng Thiên đều đồng loạt lên tiếng ám chỉ. Không chỉ đích danh ai, nhưng trong vlog mới nhất của Vu Cương, khi cậu và Kỉ Hoan cùng trò chuyện. Vu Cương mắt thấy Kỉ Hoan đang có hành vi ăn trộm đồ ăn của mình, bật cười lên tiếng: “Kỉ Hoan, cậu vừa làm gì đó. Trộm đồ ăm của tôi, tôi kiện cậu ra toàn liền. Mời cảnh sát vào cuộc.”

Kỉ Hoan nghe vậy, tay đang chuẩn bị thò ra đã thụt vào, sau đó đét vào đùi Vu Cương một tiếng rõ to: “Cậu kiện đi, cũng không phải trốn thuế, xem cậu kiện rồi còn muốn có cơ hôi ăn dầm nằm dề ở phòng tôi không.”

Hạo Kì ở phòng phát trực tiếp vừa chơi game vừa giao lưu với người hâm mộ. Mắt thấy có bình luận hỏi: “Hạo Kì nhận quà trên nền tảng, thì nhận được bao nhiêu vậy?”

Hạo Kì hơi cau mày, ra vẻ tính toán, một lúc sau mới trả lời: “Lương cứng mà Hướng Thiên trả, tiền quà tặng cộng lại hết cũng kha khá, đủ sống là tốt rồi.”

Bình luận: “Không phải đóng thuế ạ?”

Hạo Kì bật cười: “Tôi cũng chỉ là làm công ăn lương thôi. Ông chủ tôi mới đóng thuế, mọi người yên tâm, tôi không trốn thuế đâu.”

…****************…

Nghị Úy tức giận ném điện thoại đi, màn hình điện thoại nứt ra, khuôn mặt của Hạo Kì vẫn luôn tươi cười sáng lạng cũng trở nên sứt mẻ rồi phụt tắt. Hạo Kì phản bộ lão, hắn dám phản bội lão.

Nghị Úy giận đến run cả người, đến giờ này vẫn không nhận ra bản thân bị tính kế thì chỉ kẻ ngốc mà thôi. Nghị Úy rơi vào bẫy rồi. Lão hoài nghi mình từ khi nào đã rơi vào kế hoạch của đám người kia.

Nghị Úy dùng điện thoại bàn gọi điện, bên kia giọng nói xa lạ vang lên, người bình thường vẫn có thể nghe ra được người ở đầu dây đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.

Nghị Úy: “Ông phải giúp tôi chuyện này.”

Người kia: “Nghị Úy, ông điên rồi phải không hả? Từ đầu tôi đã nói rõ, chỉ cần ông giết được Lưu Diệp Minh, tôi mới cùng ông tính tiếp chuyện trong tương lai. Giờ thì sao? Lưu Diệp Minh không chết, ngược lại ông bị truy vấn việc trốn thuế.”

Nghị Úy hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh: “Vũ Minh Tịnh, ồng đừng quên chúng ta đang trên cùng một con thuyền. Ông không giúp tôi, tôi ngã ngựa rồi ông cũng đừng hòng an ổn.”

Bên kia truyền đến tiếng cười hừ, như thể đang chế nhạo Nghị Úy dốc cả đời để có được như ngày hôm nay, lại đột nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy: “Nghị tổng à, ông nghĩ vì sao ông lại cầu cứu tôi chứ. Ông chết còn muốn kéo tôi theo sao? Tôi có thể giúp ông, nghĩa là tôi cũng có thể tự giúp mình. Chẳng qua là…” Vũ Minh Tịnh ngưng một chút tiếp tục: “Con người ông, đã không còn giá trị rồi.”

Nghị Úy rơi vào trầm mặc, lão như thể mất hết toàn bộ sức lực ngã thẳng xuống chiếc ghế phía sau. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, thư kí đi vào, hơi do dự nói: “Nghị tổng, phía sở truyền thông và văn hóa gởi giấy mời lên làm việc… Còn có lệnh khám xét của tổng cục thuế.”

Nói rồi anh ta đặt toàn bộ lên bàn rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Nghị Úy liếc nhìn đong văn kiện kia, lẩn trong đó còn có đơn từ chức. Nghị Úy không nói gì, lão ta lần nữa ấn điện thoại gọi: “Chúng ta gặp nhau được không?”

…****************…

Hạo Kì theo chỉ dẫn của nhân viên đi vào gian phòng vip đã được đặt sẵn.

Đã mấy tháng rồi không nhìn người đàn ông trước mắt, giờ gặp lại người đó đã thay đổi nhiều quá. Vẫn là khuôn mặt trước kia, nhưng lại có thêm nhiều phần xa lạ, Hạo Kì thầm nghĩ trong lòng.

Nghị Úy thấy Hạo Kì chịu đến gặp minh trong lòng vừa mừng cũng vừa hận: “Tại sao em phản bội tôi?”

Hạo Kì đã không còn một dạ hai vâng để lấy lòng lão nữa. Cậu giờ đây cũng không hiểu cảm giác của bản thân mình là gì, Hạo Kì yêu người này, cũng căm ghét người này.

Hạo Kì: “Tôi không phản bội ngài.”

Nghị Úy cau mày, nhưng nghĩ đến lí do có buổi gặp mặt này liền dịu lại: “Em không phản bội tôi, vậy chuyện lần này em phải giúp tôi.”

Hạo Kì nghe vậy, hơi cau mày nhìn sâu vào đôi mắt lão ta, tựa hồ muốn tìm xem trong đó có ẩn chứa chút hy vọng gì cho cậu hay không.

Hạo Kì im lặng rất lâu, lâu đến mức Nghị Úy sắp lập lại lời nói của mình.

Hạo Kì không mặn không nhạt lên tiếng, hoàn toàn không khớp với lời thoại của Nghị Uy: “Nghị tổng, tôi là Hạo Kì, không phải Phương phu nhân.”

Nghị Úy bị câu nói này làm cho bất ngờ, lão hoang mang mở to mắt nhìn Hạo Kì, cậu tiếp tục nói: “Nghị tổng. Ngài có từng bao giờ thật lòng với tôi không? Dù chỉ là một chút?”

Nghị Úy muốn mở miệng nói ra những lời hoa mật như trước kia, nhưng không hiểu sao ngay lúc này cổ họng lão như bị cái gì chặn lại. Mãi không thể thốt lên thành tiếng.

Hạo Kì thấy biểu cảm này của Nghị Úy, không tự chủ được mà nhếch môi một cái. Cậu cười lão, cũng là cười cho chính bản thân mình: “Nghị tổng, tôi không thể giúp ngài.”

Nghị Úy lúc này cảm giác trái tim mình nhói lên theo từng lời nói của Hạo Kì, nhưng cũng chỉ cho rằng là vì bệnh tình cira mình mà thôi: “Hạo Kì, em thật sự tuyệt tình như vậy sao? Chúng ta nhiều năm như vậy, tôi giúp em đến Hướng Thiên, em liền trở mặt phản bội tôi.”

Hạo Kì lúc này đã không thể giữ được bình tĩnh, uất ức nhiều năm như vậy đã không thể nhịn được nữa rồi: “Nghị Úy, ông có tư cách gì nói ra những lời này. Tôi yêu ông như vậy, theo ông nhiều năm. Chính ông phản bội tình cảm của tôi. Ông tuyệt tình đến mức đánh thuốc, đem tôi đến dưới thân kẻ khác. Ông muốn tôi vào Hướng Thiên để làm tai mắt cho ông. Ông bảo tôi kích động Nghiêm Hi Vi, tôi cũng vì ông mà làm. Cuối cùng những thứ này, tôi nhận lại được gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play