Triệu Ly nhìn ánh mắt quả quyết và lời nói chắc nịch của Vương Ý Vân thì xanh mặt, cô ta nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ đã để lộ điều gì nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại tự tin rằng màn kịch của mình không một kẽ hở. Thật ra Triệu Ly cũng không phải người ngốc, quả thật tờ báo cáo xét nghiệm là thật. Cô ta cũng rất xảo quyệt khi chuẩn bị kế hoạch tỉ mĩ đưa Lâm Hiểu Phong vào bẫy không một kẽ hở. Tại sao lại như vậy? Sở dĩ nói Triệu Ly thông minh là vì cào 4 tháng trước thật sự có bữa tiệc chúc mừng đó. Hôm đó đúng là Lâm Hiểu Phong cũng không về nhà mà ngủ lại khách sạn. Toàn bộ ký ức khi say rượu anh đều quên hết sạch cứ thế bỏ qua mọi nghi vấn.

Chính vì sự chủ quan đó nên khi Triệu Ly gọi điện cho Vương Ý Vân đã làm Lâm Hiểu Phong rất sợ. Chính bản thân anh cũng không biết bản thân có làm ra việc gì hay không nên vô cùng lo lắng. May thay Vương Ý Vân rất sáng suốt, vì sắp làm mẹ và cũng là phụ nữ mang thai nên chỉ cần nhìn sơ qua giấy khám thai cô đã biết được khá nhiều bằng chứng hữu ích.

- Lâm thiếu phu nhân, sao cô lại có thể nói tờ giấy đó là giả? Cứ cho là cô không tin tôi chẳng lẽ cô cũng nghi ngờ luôn cả bác sĩ? Tờ giấy xét nghiệm có đóng mộc của bệnh viện rõ ràng như vậy mà.

- Triệu tiểu thư đừng nóng vội! Tôi chỉ nói cô đang nói dối chứ đâu có nói tờ báo cáo là giả.

- Nếu tờ báo cáo không phải giả thì tôi nói dối chuyện gì được chứ?

Vừa nghe xong câu hỏi này Vương Ý Vân liền cong môi lên cười một cách hài lòng. Cô biết chắc Triệu Ly đã rơi vào bẫy nên liền giải thích:

- Triệu tiểu thư này, cô là lần đầu làm mẹ nên hẳn không biết. Để tôi nói nhé! Đầu tiên, cô nói bản thân đã xảy ra quan hệ với chồng tôi vào khoảng thời gian là bốn tháng trước. Tuy nhiên trong giấy lại ghi tuổi thai là một tháng, điều này vô cùng mâu thuẫn.

- Sao lại mâu thuẫn? Tuổi thai một tháng thì có vấn đề gì với thời gian xảy ra quan hệ?

- Thời gian trung bình để cơ thể một người phụ nữ trãi qua quá trình thụ thai là 15 ngày. Cứ cho là cơ địa cô khác thường thì quá lắm cũng chỉ 20 ngày thôi. Vậy nếu tính thời gian thì tối thiểu bây giờ cô phải mang thai được 2 tháng sao lại chỉ một tháng? Trong khoảng thời gian một tuần nửa tháng sau khi quan hệ với Hiểu Phong làm sao tôi biết cô có quan hệ với ai nữa không? Hoặc có thể xảy ra một khả năng nữa là đêm hôm đó vốn dĩ hai người không hề xảy ra quan hệ.

Triệu Ly bị đâm trúng tim đen lập tức tối mặt, hai dòng nước mắt lại chảy dài một lần nữa nức nở:

- Lâm thiếu phu nhân, cô cũng là phụ nữ mang thai sao lại có thể ức hiếp một phụ nữ mang thai khác? Thà rằng cô cứ nói thẳng là cô không muốn nhường A Phong cho tôi, sao phải hạ nhục tôi đến mức như thế? Tôi chỉ là muốn con tôi có được một gia đình trọn vẹn thôi mà.

Đến lúc này Lâm Hiểu Phong thật sự đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, anh đập mạnh tay xuống bàn khiến Triệu Ly giật bắn mình, ánh mắt tràn đầy sát khí cùng giọng điệu sắc lạnh:

- Đủ rồi! Cô nói mà không biết ngượng miệng, đã làm sai còn cãi cố. Cô nói con cô cần cha, con cô cần một gia đình trọn vẹn vậy con của tôi và Ý Vân thì sao? Đứa trẻ trong bụng cô không có tội chẳng lẽ con chúng tôi lại có? Làm một người mẹ tôi tưởng cô sẽ tự biết tình thương dành cho con là vô đối. Cô cũng là phụ nữ sao lại có thể vì mình mà đi phá hoại gia đình người khác?

- A Phong, anh nói vậy là sao? Sao anh dám làm lại không dám nhận? Đường đường là lãnh đạo của một công ty lớn mà lại lật lọng sao?

- Triệu tiểu thư, phiền cô ăn nói lịch sự! Tôi và cô không phải mối quan hệ thân quen đến mức có thể gọi nhau như vậy. Cách gọi đó của cô làm tôi buồn nôn lắm! Còn nữa, cô nói tôi dám làm không dám nhận vậy tôi hỏi cô tại sao tôi lại phải nhận một việc bản thân không hề làm?

Bị dồn vào đường cùng khiến Triệu Ly không thể bật lại, lời nói của Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân quả thật quá đúng. Nghĩ một hồi như chợt nhớ ra điều gì Triệu Ly lại tiếp tục:

- Chẳng phải lúc nãy Lâm thiếu phu nhân có nói đêm đó anh không về nhà mà ngủ lại khách sạn sao? Cô ấy còn nói anh vốn không nhớ gì, nếu đã không nhớ gì sao anh biết bản thân không làm?

Nghe vậy Vương Ý Vân lại lần nữa đưa tay nắm lấy tay chồng mình, cô dỗ dành để anh bình tĩnh rồi lên tiếng:

- Triệu tiểu thư, tôi vốn có điều rất thắc mắc. Chồng tôi không phải một người không có chừng mực, anh ấy còn có tửu lượng rất tốt nên việc say bí tỉ không nhớ gì là không thể xảy ra. Thế nhưng đêm đó Hiểu Phong lại bét nhè tới mức không còn một chút ký ức, cô nói có đáng nghi không?

- Tôi… tôi chẳng thấy có gì đáng nghi cả! Có thể là do uống nhiều quá hoặc cơ thể anh ấy vốn không khỏe nên… nên không nhớ gì hết.

- Cô nói rất hay nhưng tiếc là lại không thể thuyết phục được ai cả. Vì nghi ngờ nên tôi đã cố tình check lại camera bữa tiệc ngày hôm đó đồng thời gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể Hiểu Phong. Kết quả cho ra trong người anh ấy vẫn còn hòa lẫn một lượng ít thuốc gây mê trong máu. Tôi còn vô tình tìm lại được đoạn camera cô cho tiền phục vụ và sai khiến người ta vỏ thuốc vào rượu. Hiện tại phục vụ đang ở chỗ chúng tôi và cũng đã khai nhận toàn bộ. Triệu tiểu thư còn gì để biện minh nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play