Vào ngày sứ giả Mông Cổ cùng công chúa Mộc Đề Á Mã Lạp vào cung, tổ chức đón tiếp linh đình, con đường vào cung cũng được trang trí rất đẹp, các đại thần và các vị thân vương cũng đứng chờ đời háo hức, chỉ có một mình Đường Trình Tranh đến bây giờ vẫn chưa có mặt, đến Cao Thái Hậu và Hoà An nương nương cũng ở đây rồi mà hắn vẫn chưa đến.

Hoàng Thái Hậu mặt mày cau có, nóng lòng hối thúc Lý công công mau đi gọi hắn, công công cũng vội vàng chạy đi, ngay khắc sau công chúa và sứ giả cũng đến nơi, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn với màu áo hồng phấn nhẹ nhàng bước vào, thướt tha làm ai cũng ngước nhìn theo.

Đến Hoà An nương nương cũng cảm thấy bản thân thua cô nương kia vài phần, vẻ mặt ủ rũ lạ thường...

Mộc Đề Á Mã Lạp: "Mộc Đề Á Mã Lạp lần đầu tiên diện kiến Hoàng Thái Hậu, Hoà An nương nương và các vị thân vương, đại thần, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn, thần nữ bái kiến các vị" - cô dùng cách bái kiến của tộc Mông Cổ chỉ cuối đầu mà không quỳ.

Thái sư: "Công chúa, mời quỳ ạ!!" - vị thái sư bên cạnh cuối đầu nói.

Mộc Đề Á Mã Lạp nghe nhưng không hành lễ, ánh mắt kiên định nói:

"Ở Mông Cổ, ta chỉ hành lễ như vậy, không có quỳ gối và càng không quỳ trước bất kì ai, cho dù là Hoàng Đế"

Lời nói ra khiến các quan thần đại võ không những kinh ngạc trước sự to gan của cô, Hoàng Thái Hậu thấy không vừa lòng cô công chúa này liền lên tiếng nói:

"Công chúa!! Tuy là phong tục Mông Cổ khác với Đại Kim nhưng cô được gả tới đây thì phải nhập gia tùy tục, đừng làm chuyện quá khích, e là Hoàng Đế sẽ không vui"

Mộc Đề Á Mã Lạp: "Bẩm Hoàng Thái Hậu, nếu nói về việc ai khích ai, ai không vui thì có phải nên nhắc đến Hoàng Đế Đại Kim không?? Ta đã đứng đây không biết bao lâu rồi vậy mà giờ ngài ấy vẫn chưa tới, xem ra là ngài ấy xem thường ta, xem thường Mông Cổ rồi"

Đường Sở Tiêu: "Công chúa, cô là đang muốn gây chiến tranh tại đây sao?? Hoàng Đế còn xem trọng liên minh Kim Mông, còn ta thì không, có thể lập tức giết cô, xuất binh xâm chiếm một nửa còn lại của nước Mông Cổ nhà cô đấy" - từ nãy đến giờ Sở Tiêu đã thấy không vừa mắt nàng công chúa này, ai nói cô ta thông minh lanh lẹ, dịu dàng thục nữ chứ, rõ ràng là đầu óc không được bình thường.

Đường Mộc Nhĩ: "Sở Tiêu!! Đừng nói nữa" - y vỗ vỗ lấy bờ vai của tướng quân, nhẹ nhàng hạ hỏa cho Sở Tiêu.

Mộc Đề Á Mã Lạp liếc lấy vị thân vương ở trên đại điện kia, không nói thêm gì nữa, lúc này bên ngoài mới truyền đến"

"Hoàng Đế Giá Đáo!!" - Lý công công dần bước vào theo sau là Đường Trình Tranh, mặt mày lạnh tanh như thường ngày, có điều sắc mặt khá hồng hào, có lẽ nghỉ ngơi rất tốt.

Mộc Đề Á Mã Lạp đứng một bên nhìn hắn bước vào, khuôn mặt dần giãn ra, ánh mắt long lanh hẳn như nhìn thấy bầu trời sao, nàng công chúa nở nụ cười khoái chí, thầm nghĩ vị quân vương này cũng khá đẹp trai đấy chứ.

Đường Trình Tranh: "Hôm nay ta đến trễ quả thực đã làm các vị và công chúa không vui, trẫm xin kính cô một ly xem như tạ lỗi có được không nào, Mộc Đề Á Mã Lạp công chúa??" - hắn nhìn đinh lấy cô, trên tay đã cầm sẵn ly rượu trắng.

Cô công chúa mỉm cười ôn nhu, nâng ly rượu bước lên phía trước cuối đầu kính hắn, tiếp tục Đường Mộc Nhĩ tiến lên phía trước to giọng đọc thiên chiếu ý chỉ của Hoàng Đế dành cho công chúa:

"Nhờ có Mông Cổ luôn giữ lấy mối liên minh vĩnh hằng mà nước ta mới được an yên làm ăn phát đạt, hôm nay tiểu công chúa của Mông Cổ lại được hoà thân đến đây, trẫm rất vừa lòng, phong làm tiệp dư, lấy hiệu Mộc Đề, mong rằng công chúa có thể giúp Hoàng Đế san sẻ buồn vui, cực nhọc. Tiếp chỉ!!"

Y đi đến trước mặt Mộc Đề, cô có vẻ không cam tâm với danh hiệu này nhưng dù sao cũng chỉ là hoà thân, thời gian còn dài, cô nhất định sẽ giành lấy nhiều thứ hơn nữa, Mộc Đề cuối đầu, quỳ xuống nhận thánh chỉ!! Ai cũng thấy lạ, không phải vừa nãy hung hăng không chịu quỳ sao??

Lý công công: "Khai tiệc!!"

Đường Trình Tranh thở dài, có vẻ trong ngóng gì đó, đến khi đám vũ nữ lên múa, bản tấu nhạc nhẹ nhàng, lạ tai làm hắn chú ý, các quan thần ai cũng nhìn ngắm, bàn tán về các vị mỹ nữ trên sàn, đến khi tấu đoạn cao trào nhất, không biết từ đâu có những cánh hoa hồng rơi khắp nơi, ai ai cũng thấy lạ, xôn xao hết cả lên.

Đây là quà tặng của công chúa Mông Cổ nhưng cô chưa kịp lên sàn thì đã có người bước vào, thân thể nhẹ như lông vũ, nàng lướt bay vào với y phục đỏ thấm, quyến rũ mê người nhờ vậy làn da trắng như bông tuyết của nàng cũng nổi bật hơn hẳn, màn che mặc dù đã che hai phần ba gương mặt nhưng vẫn không giấu được sự xinh đẹp kia.

Nàng nhẹ nhàng nhảy múa, từng động tác như chạm đến tận đáy lòng của người xem, đẹp, rất đẹp, rốt cuộc cô gái này là ai, từ đâu đến mà lại mang cho mọi người ở đây một tiết mục ấn tượng có lẽ sẽ nhớ mãi không quên, Đường Trình Tranh cảm thấy lạ, quan sát hồi lâu mới để ý chiếc ngọc bội được nàng đeo ở thân eo.

Là...hồ ly!?? Thì ra là nàng hồ ly bấy lâu ở bên cạnh hắn, đúng như lời hứa, cô ấy rốt cuộc cũng hiện thân rồi.

Kết thúc điệu múa, mọi người vỗ tay hoan hô không ngừng, có chút men say, đám quan lại mở miệng hồ đồ nói:

"Múa rất đẹp, rất hay!! Cô nương là ai, đến từ đâu, nếu không ngại có thể để bọn ta nhìn thấy gương mặt của cô được không??"

Đám đại thần hùa nhau trêu ghẹo, nàng ấy chỉ đứng đấy nhìn chằm lấy vị quân vương trên cao kia, như chờ hắn ra lệnh:

"Cô tên gì?? Đến từ phương nào??"

- "Thưa bệ hạ!! Ta họ Hồ, tên Chiêu Dao, là một kĩ nữ mới đến Xuân Hoa Lầu được nửa tháng, vốn dĩ ta ở núi Kiếm Linh hái thuốc, bị bắt cóc vào thành Trường An, rồi lại lưu lạc vào Xuân Hoa Lầu, rồi bị tú bà nhìn trúng nên giữ lại để làm công"

"Thì ra là kĩ nữ, bị giữ lại là đúng rồi, nhan sắc cũng không tệ, múa hát cũng rất xuất chúng, lâu rồi thành ta mới có một mỹ nhân như vậy"

"Đúng đó, nếu bệ hạ không cần, thì ta sẽ đến mau cô ấy về để ở phủ, mỗi ngày nhìn ngắm cũng không tồi nhỉ?? Hahaha"

"Ta cũng muốn cô ấy, ngươi đừng giành với ta..."

Đường Sở Tiêu: "Huynh có cảm thấy cô gái này có chút kì lạ không??"

Đường Mộc Nhĩ: "Có, ta mỗi ngày đều đến Xuân Hoa Lầu, sao lại không biết có cô gái này?? Điệu múa cũng rất lạ, không giống người Hán cho lắm"

Từng lời nói ra nói vào, chung quy vẫn là muốn có người con gái này, Hồ Chiêu Dao chầm chậm tháo màn che mặt, Đường Trình Tranh ánh mắt tròn xoe lấp lánh, cả người đờ ra, không ngờ lại là một cô nương xinh đẹp như vậy, trong lòng dâng lên từng hồi của tiếng tim đập, hắn cũng không cách nào kiềm chế được.

Chiêu Dao: "Bệ hạ, thần nữ m-...."

Đường Trình Tranh: "Nàng qua đây!!" - hắn đưa tay gọi nàng.

Hoàng Thái Hậu cũng có chút bất ngờ, con trai mình lại đột nhiên gần gũi nữ sắc từ khi nào?? Quả thực cô kĩ nữ này rất đẹp nhưng thân phận thấp hèn, nào có thể công khai sủnh ái.

Cao Thái Hậu: "Bệ hạ!! Ngài không thể tùy tiện sủng ái một kĩ nữ nhỏ bé được, việc này lan ra ngoài sẽ không hay đâu" - bà ngồi cạnh bên nhắc nhở.

Đường Trình Tranh: "Thái Hậu!! Người một bên muốn trẫm lấy vợ sinh con, một bên lại không muốn trẫm tùy tiện sủng ái nữ nhân, vậy rốt cuộc là người muốn ta thế nào đây??" - hắn lạnh lùng nói, ánh mắt luôn nhìn về phía Hồ Chiêu Dao.

Nàng bước lên tới trước mặt hắn, ánh mắt tỏ ra mười phần hảo ý, từ nãy đến giờ luôn mỉm cười với hắn, Đường Trình Tranh cũng đại ý không giấu liền nói:

"Nàng cũng để ta chờ đợi rất lâu đấy, qua đây ngồi bên cạnh trẫm!!" - hắn giang tay đón nàng vào lòng, Chiêu Dao cũng rất hào sảng dựa vào người hắn vui vẻ mời vị quân vương này uống rượu.

Hoàng Thái Hậu tức đến đỏ mặt nhưng vẫn không muốn làm lớn chuyện, liền để hắn tùy ý làm gì thì làm, còn Hoà An thì vẻ mặt càng không vui, tay nắm chặt thành ghế, liền lấy lý do không khoẻ mà rời đi trước, ngược lại Mộc Đề tỏ ra chán ghét, trong lòng khó chịu thầm mắng cô gái kia dám giành sự chú ý của mình, chắc chắn sẽ không để Chiêu Dao bình yên.

Đường Mộc Nhĩ: "Đệ xem bao lâu rồi Trình Tranh mới nhìn ngắm một người con gái mà si mê đến thế??" - y gương mặt thoả mãn, phất phất quạt trước mặt, thích thú không thôi.

Đường Sở Tiêu: "Nhìn chiếc ngọc bội cô ta mang đi, không sủng mới là việc lạ!!"

Mộc Nhĩ nhìn kĩ chiếc ngọc, tuy đã đổi màu nhưng hình dáng y cũ, y kinh ngạc chỉ tay về nàng, miệng ú ớ không biết nên nói gì thì bị Sở Tiêu bịt miệng rồi thì thầm nói:

"Đệ ấy có dặn dò, chuyện này không được để ai biết, ngoài ba chúng ta ra, nếu có người biết về thân thế thật sự của Chiêu Dao vậy thì cái đầu này e là khó giữ"

Mộc Nhĩ gật gật đầu, vẻ mặt hoang mang khó hiểu, Đường Trình Tranh sau khi về tẩm điện, Hoà An có lui tới để chăm sóc hắn, nghe nói trên điện đã uống rất say nhưng Lý công công vừa đi ra đã nói:

"Bẩm nương nương!! Bệ hạ bảo người hãy quay về đi, bên trong đã có...Hồ cô nương chăm sóc rồi ạ!!"

Hoà An thất thần, nhẹ nhàng gật đầu rồi quay về, trên đường đi, cô không ngừng nhớ về lúc mới được gả vào, tuy rằng chỉ là cái cớ để qua chuyện nhưng hắn vẫn thường xuyên ghé qua cùng cô ăn cơm, chơi cờ nhưng gần đây hắn ít ghé qua hẳn, đa số đều ở lại tẩm cung nghỉ ngơi.

Cứ tưởng là do công vụ bận rộn, thì ra là hắn đã có người khác, Hoà An không phải suy nghĩ non nớt, ai không biết là một bậc quân vương hậu cung đáng lẽ phải hơn 3000 mỹ nhân, tình ý vương vấn khắp nơi, hắn sẽ không là của riêng một ai, chỉ có cô là si tình, đơn phương một mình.

Tì nữ: "Nương nương!! Người đừng buồn nữa, bệ hạ sủng ái cô gái kia chỉ vì nhất thời bị mê mẩn, vài ngày nữa là lại trở về bình thường thôi ạ!!"

Hoà An: "Ngài ấy muốn sủng ai, muốn bên ai là việc của ngài ấy, vốn dĩ...ta chỉ là cái cớ của bệ hạ mà thôi, chúng ta về cung đi"

...----------------...

Đường Trình Tranh: "Chiêu Dao!!" - hắn khẽ gọi tên nàng đang loay hoay thay y phục cho hắn, nàng mỉm cười đáp một tiếng "Bệ hạ có việc gì sao??"

Hắn không quen, lại nói: "Ta không quen nghe nàng gọi ta như thế!! Cứ gọi ta là Trình Tranh đi"

Chiêu Dao: "Không được!! Bây giờ ta là một nữ nhi bình thường, còn là một kĩ nữ, huynh là Hoàng Đế, ta phải tuân theo lễ nghi, xưng hô cho đúng, nếu không bọn họ lại nói ra nói vào"

Hắn chỉ đành thuận theo nàng, xong xuôi Trình Tranh kêu người định chuẩn bị cho nàng một căn phòng khác nhưng chưa kịp thốt ra từ nào nàng đã nằm cạnh bên hắn, Đường Trình Tranh cau mày hỏi nàng là có ý gì??

Chiêu Dao: "Huynh bao đêm ngủ cạnh ta, bây giờ lại đuổi ta đi, có phải định lạnh nhạt với ta không??" - cô bĩu môi hờn dỗi nói.

Trình Tranh: "Không phải, nhưng mà...bây giờ nàng là nữ nhi, nam nữ thọ thọ bất thân, chúng ta k-...khoan đã!!" - Chiêu Dao chẳng muốn nghe giải thích dùng đuôi của mình đè hắn xuống giường, nửa người nằm lên thân hắn còn đuôi thì cứ ngoe nguẩy phấn khích.

Đường Trình Tranh hốt hoảng thì thầm bảo: "Nè, Chiêu Dao!! Giấu đuôi đi, nếu có người thấy thì làm sao?? Mau lên"

Chiêu Dao: "Thì sao chứ?? Cũng không ai dám nhào vô đây giết ta được"

Trình Tranh: "Vậy nàng còn muốn bên cạnh ta không?? Nếu người khác biết, ta khẳng định không giữ được nàng ở đây nữa"

Chiêu Dao nghe cũng có lý, lập tức giấu đuôi đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ôn nhu nói:

"Tại sao nàng lại muốn ở lại bên cạnh ta với cái danh kĩ nữ này chứ?? Nàng không muốn trở về bộ tộc của mình sao??"

Chiêu Dao trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt long lanh nhìn hắn, đôi tay tinh nghịch vuốt vẻ khuôn mặt soái khí kia, nhẹ nhàng kể cho hắn nghe câu chuyện của mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play