*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm hôm đó Chiêu Dao ngủ lại bên cạnh Trình Tranh cả đêm, khi tỉnh lại đã gần trưa, nàng nhìn xung quanh đã không thấy hắn đâu, có lẽ đã lên triều làm việc rồi, đám nô tì bên ngoài tiến vào, đi đầu là Tô Tô, em vội vã chạy đến hỏi hang nàng:
“Nương nương thấy sao rồi?? Có đau ở đâu hay là mỏi mệt gì không??”
Chiêu Dao: “Muội nói gì thế?? Chỉ có ngủ thôi thì đau đớn gì, mệt mỏi gì chứ??”
Tô Tô: “Ừmmm…sáng sớm bệ hạ đi ra nói rằng để người ngủ thêm một chút, còn nói đêm qua nương nương đã vất vả và mệt mỏi lắm nên đợi người tỉnh phải chăm sóc kĩ vào, có phải đêm qua hai người…!??”
Tô Tô mỉm cười tinh nghịch hỏi, Chiêu Dao nhìn gương mặt nhiều chuyện của Tô Tô và đám nô tì bên cạnh lắc đầu đầu rồi lên tiếng nói:
“Bình thường đám nô tì khác nhiều chuyện thì thôi đi, Tô Tô muội cũng vậy là sao?? Tốt nhất đừng để ta nghe ai nói ra nói vào chuyện này nữa”
Đám nô tì: “Vâng ạ!!”
Nói rồi bọn họ chăm chút từng li từng tí cho nàng, quay về Phúc Thọ cung cũng có thêm nhiều người hơn, mọi thứ nhộn nhịp hơn hẳn, Chiêu Dao sau khi sửa soạn lại xong, ngồi bên bàn uống trà, cau mày hỏi:
“Sao đột nhiên cung chúng ta lại có nhiều người thế Tô Tô??”
Tô Tô: “Bẩm nương nương, là bệ hạ cho đó ạ!! Bệ hạ nói cung chúng ta không ai chăm chút nhiều nên nhìn khá hiu quạnh và tẻ nhạt cho nên mới đưa nhiều người đến như vậy”
Chiêu Dao nhìn ra ngoài đông đúc người làm như vậy trong lòng thầm nghĩ Trình Tranh đến mấy tên nô bộc cũng ghen cho được, đưa đến toàn là nam nhân, nói chung có nhiều người thì càng tốt, về sau trong cung cũng không cần Tô Tô tự tay làm nữa.
Chiêu Dao: “Ta giao mấy tên nô bộc lại cho muội quản lý đấy nhé!! Về sau chỉ cần sai bọn họ đi làm, muội không cần đích thân đi làm nữa”
Tô Tô: “Vâng thưa nương nương!!”
Nói rồi Chiêu Dao dẫn Tô Tô ra ngoài, tiến về Thái Y Viện tìm Ngụy chính y, bước vào sân viện đã nghe thoang thoảng mùi thuốc, từ lúc vào cung đến nay cũng chả đến thái y viện bao giờ, bây giờ đến xem mới thấy chỗ này vô cùng rộng như lại rất ít người, chả có một ai bước ra chào hỏi, Chiêu Dao vừa thắc mắc vừa tò mò đi vào trong mới nhìn thấy Ngụy Triết ngồi đó ghi sổ sách gì đó, Tô Tô thấy ông có vẻ không biết Chiêu Dao đến liền ho nhẹ vài tiếng, lúc này Ngụy Triết mới quay ra vội tiến tới chào hỏi:
“Chiêu Nghi quý nhân!! Nương nương đến mà hạ thần không hay biết, thất lễ, thất lễ rồi, mong nương nương thứ lỗi”
Chiêu Dao: “Không sao, ta thấy Ngụy thái y có vẻ khá bận nên không để ý là đúng rồi nhưng mà…tại sao ở đây chỉ có mình ngươi vậy?? Những người khác đâu??”
Ngụy Triết: “Những người học việc thì vẫn chưa về còn một số khác phải đến phương Nam chữa bệnh, ở đó gần đây dịch bệnh rất nhiều, hạ thần cũng bận bịu soạn thuốc để đưa đi mỗi ngày, giờ ở đây chỉ có mình hạ thần, may là ở trong cung cũng không có ai cần thái y cho nên mới dễ dàng làm việc”
Nhìn ông bận bịu đến nỗi mũ quan cũng bị lệch, Chiêu Dao cùng ông ngồi xuống bàn, tách trà nóng trước mặt chỉ mình nàng uống, còn ông chỉ cấm đầu làm việc, Chiêu Dao thấy vậy lên tiếng nói:
“Sau Ngụy thái y không gọi những người con trai của mình vào cung làm việc, ít nhiều cũng giúp được ông kha khá công việc”
Ông nghe vậy liền ngừng bút, ngẩng mặt nhìn Chiêu Dao, ông tuy mỉm cười nhưng lại lắc đầu chán chường nói:
“Thái y viện tuy đông người, nhiều nhân tài nhưng chẳng qua chỉ là cho đủ vị trí mà thôi, nếu đưa thêm vào thì chẳng làm được bao nhiêu việc, người trong cung ai nấy cũng chê đủ điều, nào là già quá thì sợ mắt mờ, kém tinh tường, trẻ quá thì sợ thiếu kinh nghiệm, vụng về, ẩu tả, do thần là chính ngự y do tiên đế phong vị cho nên may ra mới giữ lại được chút địa vị, chút tiếng thơm khiến bọn họ kính nể được vài phần mà thôi”
Trong triều và trong cung các quan lại rất hiếm khi than thở với phi tần hay các thân vương, quý tộc nào khác, vì sợ là đang quở trách cách làm việc của Hoàng Đế, có điều Ngụy Triết hình như không để ý lắm, thậm chí càng muốn bị đưa ra trước mặt bệ hạ để tiện bề xử lý việc ở thái y viện.
Chiêu Dao: “Bây giờ Thái y viện quá đông người lại không dùng đến hết nhưng toàn bộ điều là những lão thái y đã lớn tuổi, nếu được…để ta giúp ngươi một phen, tiện thể chiêu mộ thêm nhân tài khác, đủ người đủ vị trí ắt hẳn các ngươi sẽ không bị phái đi quá nhiều, phân công điều đặn hơn”
Ngụy Triết: “Liệu có ổn không nương nương!?? Dù sao người cũng không được đụng đến việc triều chính, làm vậy e là sẽ gây phiền phức cho người đấy”
Chiêu Dao: “Chuyện này tất cả một mình thì không thể giải quyết được, đương nhiên ta sẽ giúp hết khả năng của mình, mong là mọi việc đều thuận lợi”
Ngụy Triết: “Đa tạ nương nương ra tay giúp đỡ, nếu việc lớn thành công, ta chắc chắn sẽ luôn nhớ ơn của người”
Chiêu Dao mỉm cười gật đầu, rồi cùng ông làm chút việc lặt vặt có thể học, cả buổi trưa và chiều hai người làm việc mệt lả nhưng rất vui vẻ, nô tì và nô bộc bên ngoài cũng ra vào giúp đỡ, chuyện dần dần cũng đến tai Trình Tranh và tất cả mọi người trong triều…
…----------------…
Trình Tranh: “Nàng có biết cả hôm nay ai cũng nói ra nói vào việc nàng chạy đến thái y viện giúp đỡ Ngụy chính y không??”
Chiêu Dao tay đang rót ly trà hoa nhài thơm phức, vẫn thản nhiên đặt xuống bàn rồi nhỏ nhẹ đáp:
“Thiếp có nghe qua!! Chỉ là lúc trước đi Phúc Giang nghe nhiều người bảo tay nghề nhà Ngụy gia rất giỏi, vừa uyên bác vừa biết người biết ta, cho nên mới muốn đến học hỏi vài thứ ai ngờ ở Thái y viện chỉ có mình Ngụy chính y, không những không học được gì mà còn phải bận rộn cả buổi chiều”
Trình Tranh: “Thái y viện không có người sao??” - hắn cau mày khó hiểu, lớn tiếng hỏi.
Chiêu Dao: “Bệ hạ…không biết việc này sao ạ??”
Hắn chầm chậm lắc đầu, Chiêu Dao thầm nghĩ vụ việc này e là không đơn giản, dám lừa trên gạt dưới, liệu ai to gan như thế không biết, nàng muốn nói nhưng vẫn biểu hiện ra kiểu e dè, không dám mở lời, Trình Tranh nôn nóng hối thúc Chiêu Dao mau nói:
“Mau nói đi chứ?? Sao lại im lặng rồi??”
Chiêu Dao: “Chuyện này nói ra sẽ mang nhiều phiền hà cho Ngụy chính y và cả thiếp nữa cho nên mong bệ hạ âm thầm điều tra rõ ràng mọi chuyện hãy chính thức đưa lên triều bàn luận”
Ánh mắt lại nặng trĩu, dường như hắn cũng chả muốn nghe cho lắm, Chiêu Dao nhận ra vẻ mặt muốn trốn việc của Trình Tranh liền an ủi:
“Bệ hạ đừng ôm đồm mọi thứ vào người hãy chia sẻ cho các vương gia và cả thần thiếp nữa, dù sao cũng là đại chính sự, nên giải quyết sớm nếu không sẽ gây ra hậu quả khó lường”
Trình Tranh thở một hơi dài, bày ra vẻ mặt khó ở rồi gật đầu đồng ý nghe nàng kể, không những các thái y bị xem thường mà bổng lộc và nguyên liệu cũng bị cắt giảm khá nhiều, Ngụy chính y nhiều lần viết tấu chương dâng lên muốn làm rõ mọi việc nhưng luôn bị bác bỏ, ông hiền lành lại có tính chịu đựng cao cho nên ngày càng bị lấn áp nhiều hơn.
Chiêu Dao: “Ngụy chính y đã nói với thiếp những việc này, ngoài ra những điều khác cần phải điều tra kĩ hơn, bệ hạ có thấy chỗ nào khác thường không??”
Trình Tranh: “Việc tấu chương rất bất thường, trước giờ chính ngự y không lên triều vì bọn họ chỉ xử lý việc trong cung và rất ít có việc giao đến tay bọn họ, tấu chương có viết luôn giao cho Hữu công công mang đến, rõ ràng suốt mấy tháng quá chẳng có tấu chương từ Thái y viện dâng lên”
Chiêu Dao càng nghi hoặc chuyện này hơn có điều chính nàng cũng chả được phép cùng điều tra việc này, nàng im lặng hồi lâu, Trình Tranh lại mở lời nói:
“Việc này trẫm sẽ giao lại cho Vương Mộc Nhĩ điều tra, không ngờ dưới sự giám sát như vậy vẫn còn kẻ lừa trên gạt dưới, chèn ép kẻ yếu nhiều như vậy”
Chiêu Dao: “Bệ hạ… không phải cũng sắp đến hạn thi trạng nguyên rồi sao?? Nhân diệp này bệ hạ chọn ra một số quan chức đáng tin cậy để ở bên cạnh từ từ bồi dưỡng cũng đỡ cho bệ hạ phần nào về triều chính”
Nhờ nàng nhắc Trình Tranh mới phát giác đã gần cuối tháng ba, giữa tháng tư là hạn thi trạng nguyên ba năm một lần nhưng nhắc đến chỉ nhận lại sự than vãn từ hắn:
“Nếu chọn được thì từ mấy năm trước sớm đã đầy ấp nhân tài ở triều đình rồi, bởi vì dòng dõi hoàng tộc quá nhiều và to lớn cho nên mỗi lần thi trạng nguyên đều là đám con nhà quyền quý học ở Quốc Tử Giám đi thi nhưng không ai ra hồn còn người mà tài đức vẹn toàn thì không chịu thi, có lẽ là bị chèn ép quá mức nhưng trẫm cũng không thể quản hết được, quan trong triều thì thiên vị”
Chiêu Dao: “Không ngờ…tất cả mọi chuyện đều có nhiều lỗ hỏng như vậy, mấy hôm trước…Hoà An và thiếp ngồi lại cùng tâm sự, cô ấy nói rất ngưỡng mộ học trò ở Quốc Tử Giám được dạy bảo kĩ càng và học được kiến thức sâu rộng, còn nữ nhi chỉ được dạy công dung ngôn hạnh, đức nữ đi đầu, chỉ lo việc nhà không xứng làm chuyện lớn”
Trình Tranh: “Hoà An trước giờ luôn có chí lớn muốn làm chủ thậm chí là làm quan, tuy bây giờ yếu đuối e lệ nhưng thật chất nàng ấy rất mạnh mẽ và rất thông minh, chỉ là…Đại Kim vốn khắc nghiệt với nữ nhi”
Chiêu Dao: “Sau khi nói chuyện với nhau thiếp mới thấy…thiếp và Hoà An rất giống nhau, giống về ý chí lẫn tinh thần, có điều cô ấy sớm đã buông bỏ không thấy hi vọng, còn thiếp thì vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó Đại Kim sẽ cho nữ tử thi trạng nguyên, cho nữ tử cùng học ở Quốc Tử Giám và cho nữ tử cơ hội làm quan, cống hiến cho triều đình và đất nước giống như Nữ đế Nguyên Hồng từ trăm năm trước, từ làm quan đến làm vua, bà luôn vững trãi và chính trực hơn cả nam nhân bây giờ”
Chiêu Dao vừa kể vừa nhớ lại trăm năm trước lúc Đại Kim mới sơ khai, Nguyên Hồng là người phụ nữ duy nhất ở trong triều làm quan, bà thông qua tất cả các kì thi, đứng nhất bảng vàng dùng năng lực và trí tuệ của mình đè bẹp tất cả những lời dị nghị, phê phán, lấy được lòng tin của vua Trần năm đó sau khi ông băng hà lại chỉ có thể tin tưởng được mình bà, trong di chúc nhường ngôi lại cho Nguyên Hồng, sau đó bà mới lập nên triều Nguyên rồi truyền đời về sau mới có Đại Kim.
Trình Tranh: “Nguyên Hồng là nguồn cội của Đại Kim, ai cũng biết nhưng từ lâu bà ấy đã sớm đi vào quên lãng của mọi người, ý của nàng có phải muốn tha thông qua quy định cho nữ tử thi trạng nguyên và làm quan không??”
Chiêu Dao rất nghiêm chỉnh, ngay thẳng ngồi đối diện hắn mà khẽ gật đầu, Trình Tranh cau mày định mở miệng phản bác thì Chiêu Dao lại dành nói trước:
“Thiếp biết điều này sẽ làm khó bệ hạ, có điều…nếu điều này được thông qua thiếp và Hòa An sẽ đều giúp người xử lý một số việc nhỏ, bệ hạ yên tâm cùng các quan văn và hai vị thân vương giám sát quá trình thi trạng, chiêu mộ được nhân tài thì Thái y viện cũng đỡ bị coi thường và hiệu suất làm việc cũng nâng cao hơn, công vụ trong triều sẽ đỡ nhiều hơn, mỗi bộ cũng có thêm trợ thủ giúp đỡ, chắc chắn trong cung sớm sẽ đâu lại vào đó”
Trình Tranh: “Nàng còn tự tin hơn cả trẫm, thậm chí…còn muốn thay trẫm làm việc, Chiêu Dao nàng nhìn thấu sự đời, cũng biết nhiều hơn bất cứ ai trong cung nhưng nàng nên biết nữ nhi không phải ai cũng được như nàng, trẫm thì luôn tôn trọng và bình đẳng nam nữ nhưng trong triều cũng không phải chỉ có một mình trẫm có thể quyết định được, muốn thông qua còn phải xem xét từng ý kiến của các quan lão trong triều, chuyện này…trẫm sẽ cân nhắc kĩ càng hơn”
Chiêu Dao nhìn bóng lưng Trình Tranh bỏ vào bên trong, có chút không biết tả thế nào, một bên muốn giúp hắn một bên lại muốn thử thách hắn.
…---------------…
Sáng hôm sau, trong sân Phúc Thọ cung đầy ấp các nô tì và nô bộc nhỏ tuổi, Tiểu Cầm ngồi ở chỗ cao vừa giảng dạy vừa cười nói vui vẻ, Chiêu Dao từ trong bưng nước và hoa quả ra ngoài mời mọi người cùng ăn, tiếng cười nói náo nhiệt vang vọng khắp nơi gần đó, đúng lúc Hoàng Thái Hậu cũng đi ngang qua, nhìn vào bên trong, nhìn thấy cả hai hoà thuận vui vẻ bà cảm thấy lạ:
“Không phải lúc trước luôn đấu đá tranh giành với nhau sao?? Bây giờ lại cùng làm cái trò gì thế này??”
Thị nữ bên cạnh thì thầm nói với bà: “Bẩm nương nương!! Nô tì nghe nói bọn họ gần đây rất hay mở lớp dạy chữ cho những người muốn học chữ, còn thi thố có thưởng, náo nhiệt lắm ạ!!”
Hoàng Thái Hậu: “Bọn chúng lại muốn làm gì nữa đây, việc trong cung không nhiều lắm sao mà lại rảnh rỗi ra đây tụ tập vui vẻ, một chút phép tắc cũng không có, đến Hoà An cũng góp vui, Hồ Chiêu Dao này cũng thật biết cách lôi kéo người khác”
Nói rồi bà bước vào trong, các nô tì thấy Hoàng Thái Hậu lập tức hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương!!”. Chiêu Dao và Hoà An nghe thấy cũng lập tức đứng dậy cuối đầu thỉnh an bà. Hoàng Thái Hậu gương mặt lạnh nhạt nhìn đám nô tì nhỏ đang dập đầu dưới đất rồi lại nhìn hai vị phi tần lớn của hậu cung bà khẽ lắc đầu rồi trách mắng:
“Có phải bình thường công việc ai gia giao cho các ngươi không nhiều phải không??”
Đám nô tì sợ hãi láo nháo bảo không có, không có, Tiểu Cầm thấy Thái Hậu có vẻ tức giận liền nói vài câu xoa dịu bà:
“Thái Hậu… người đừng hiểu lầm, bọn họ là do thần thiếp mời tới học hành, thấy bọn họ còn nhỏ mà đã phải đi hầu hạ làm công, đến nửa chữ cũng không biết, Hoà An mới to gan mở lớp dạy chữ, mong Thái Hậu lượng từ khoan dung!!”
Hoàng Thái Hậu: “Hoà An con bình thường rất không ưa náo nhiệt, luôn trầm lắng và khép nép bây giờ lại hùa theo đám tiện tì làm xằng làm bậy, có còn xem phép tắc ra gì không?? Còn có chút phong thái của mẫu nghi thiên hạ không??”
Nghe lời trách mắng nặng nề từ Thái Hậu, Tiểu Cầm nội tâm yếu đuối liền rất mau nước mắt, cuối đầu giữ bản thân không được rơi lệ, còn Chiêu Dao lại nghe không lọt tai câu nào liền bước đến, vỗ vào lưng Tiểu Cầm rồi ôn thanh đáp:
“Thái Hậu nương nương!! Chúng thần thiếp sử dụng thời gian nghỉ trưa và buổi chiều ra để mở lớp, điều này ma ma ở nội vụ phủ cũng đã cho phép, thần thiếp thấy Hoà An quý nhân mang thai tâm trạng hay thất thường, đến đây có người nói chuyện cùng chắc chắn sẽ đỡ nhàm chán, hơn nữa…Chiêu Dao cũng không phải là tiện tì gì, mong Thái Hậu giơ cao đánh khẽ”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Bìa truyện ta đẹp vầy nỡ lòng nào gỡ bỏ, thấy làm riết không muốn nói tới luôn á 😃))