[lúc nhỏ...]

Vào khoảng thời gian Từ gia lập nên biết bao công vinh đem lại cho cả gia tộc những sự đặc ân chưa bao giờ có, trong đó...con gái Từ Tiểu Cầm cũng được phong lên làm quận chúa, dung mạo và tài lẻ đi đôi cho nên sớm đã được tiên đế để mắt muốn ban hôn cho các con của ông.

Sân phủ Từ gia lúc đó có một cây đào rất to, mỗi năm đều nở hoa rực rỡ, Tiểu Cầm rất thích những thứ xinh đẹp cho nên cứ tới mùa xuân thì lúc nào cô cũng ở dưới góc cây chơi đùa với nô tì hoặc là đọc sách, chơi xích đu,..v..v đến một hôm Đường Trình Tranh cùng tiên đế đến Từ gia bàn việc, hai người cùng tuổi cho nên rất nhanh đã làm quen và chơi rất thân với nhau.

Cứ thế cứ mỗi tháng hắn sẽ đến thăm cô năm sáu lần, rất thường xuyên, một hôm mùa xuân đầy không khí tươi mát, Tiểu Cầm năm 11 tuổi đang loay hoay bày biện bàn trà bánh, dáng vẻ thiếu nữ ấy mới bé tẹo nhưng Đường Trình Tranh mặc dù cũng 11 tuổi nhưng đã cao lớn gần bằng phụ thân cô, hắn nhẹ nhàng bước đến phía sau cô, dùng đôi tay to lớn tinh nghịch bịt mắt Tiểu Cầm lại, cô sớm đã quen tính nghịch ngợm của hắn liền nói:

"Mỗi lần đến tiểu vương gia lại bịt mắt ta, có phải...ngứa đòn rồi không??"

Vừa nói xong, Tiểu Cầm quay sang chọt lét hắn, Trình Tranh không chịu nổi nhột, cả hai cứ thế đùa qua đùa lại dưới cơn gió cánh hoa đào, mỗi tán hoa lúc đó rơi xuống đều điểm lấy những ký ức vui vẻ của cả hai trong cô, cứ thế mãi không quên được sự đẹp đẽ đến đau lòng...

Đến bây giờ Tiểu Cầm vẫn không biết vì sao lúc trước vẫn luôn tốt đẹp, vẫn luôn vui vẻ với nhau nhưng hiện giờ một chút tình nghĩa ngoài mặt cũng không có, nam nhân thật khó hiểu.

...----------------...

Một tiểu phủ ở Phúc Giang được xây dựng theo phương thức mộc mạc và rất gần gũi với thiên nhiên, cây cổ thụ yo lớn che nửa gian nhà chính, xung quanh còn có ít hoa cỏ dại được chăm rất tốt, nở rộ đầy màu sắc, Chiêu Dao nhìn tiểu phủ có vẻ đã được chuẩn bị từ lâu chứ không phải mới đây.

Nàng dừng bước trước bóng cây to, đợi chờ đồ đạc được mang vào, thực phẩm tiếp tế và số đồ dụng riêng của mọi người, Đường Trình Tranh đi vào thấy nàng đứng đợi mình liền chạy đến nói:

"Trẫm cho người mang đồ của nàng thẳng về phòng rồi, vào nghỉ ngơi chút đi rồi ra dùng bữa sau đó cùng bọn ta đi xem tình hình thế nào"

Chiêu Dao: "Vâng, thần thiếp xin lui trước, bệ hạ và mọi người cũng mau chóng nghỉ ngơi, đường dài khiến ai cũng mỏi mệt cả rồi!!"

Trình Tranh: "Ừm..đi đi!!"

Nhìn Chiêu Dao dần bước về phòng, bản thân hắn đang mong chờ biểu hiện lần này của nàng, nhóm thái ý ở đằng xa tiến tới cũng nhìn thấy, suốt dọc đường bọn họ cứ mãi nói về Chiêu Nghi quý nhân, lần đầu tiên thấy Hoàng Đế ra ngoài hành việc lại dẫn theo phi tần, thậm chí là muốn để nữ nhân nhúng tay vào chính sự nhiều lần.

Chỉ có Ngụy Triết mãi không lên tiếng phán xét, chỉ âm thầm quan sát mọi hành động của nàng, e là cũng có phần bị dao động bởi lời nói của các phó ngự y, tuy nhiên vẫn là nên giữ mồm giữ miệng dù sao nàng bây giờ là ái phi mà hắn sủng nhất.

Sau khi rửa mặt, xốc dậy tinh thần làm việc, Chiêu Dao thay cho mình bộ y phục rất dễ hành động, không váy dài thướt tha chỉ là bộ đồ kín đáo màu tím nhạt khá giống của nam nhân, tóc buộc cao thả dài, cũng không cầu kì trang sức đội đầu hay bông tai, nhẫn vàng, tóm lại nhìn nàng lẫn Tô Tô bên cạnh nếu bới tóc lên cứ ngỡ là nam nhân.

Tô Tô: "Nương nương nô tì sợ người mà bận như vậy sẽ bị Hoàng Đế và mọi người cười cho xem, nào có vị quý nhân nào lại ăn mặc như nam nhân như người chứ"

Chiêu Dao: "Ta là có lý do chính đáng đấy nhé, ta tin rằng Đường Trình Tranh thông minh như vậy sẽ hiểu ý của ta, còn nữa...cái gì mà giống nam nhân!?? Rõ ràng ta vẫn thả tóc và chỗ này vốn không khiêm tốn như ai kia, vẫn còn nhìn ra được đấy nhé"

Vừa nói nàng vừa chỉ vào vùng ngực của mình, rõ ám chỉ của nàng so với Tô Tô to hơn và vẫn là thứ đặc trưng nhận ra nàng là con gái, Tô Tô tức đến đỏ mặt, chỉ trỏ ấp úng không nói được thành câu, Chiêu Dao lại nói:

"Muội á, đừng có suốt ngày giống đám nô tì trong cung, ngày ngày đều hét lên cái này không được, cái kia không được, sẽ bị chém đầu, sẽ bị la mắng,..v.v..ta thấy a~ là do bị quy định kiềm nén quá lâu cho nên bọn họ suốt ngày nơm nớp lo sợ bản thân phạm sai một chút liền có thể chết không kịp đau"

Tô Tô: "Là vì nương nương là quý nhân, vì người là ái phi của Hoàng Đế Đại Kim, vì người là hồ yêu cho nên người chả cần sợ gì cả, nếu phạm sai thì chỉ cần hất tay một cái liền biến mất hoặc khiến cả thành Đại Kim sẽ chẳng còn nhớ đến Hồ Chiêu Dao là ai, còn bọn họ thì sao, chẳng qua chỉ là...những nô tì phải quần quật từ lúc bảy tám tuổi đến khi bọn họ có thể rời cung cũng đã qua tuổi sanh đẻ, đến một đứa con cũng không có để nương tựa"

Lời nói u sầu và não nề của Tô Tô khiến Chiêu Dao quay đầu sang nhìn, từ khi nào một con hồ ly nhỏ nhắn đã sớm thấu tình đạt lý cứ như làm người đã gần ngàn năm vậy, nàng khẽ nhếch môi mỉm cười, ôn tồn nói:

"Tô Tô có thể hiểu sự khó khăn của mỗi một sinh mạng như vậy có phải thấy làm người hay làm yêu cũng khó khăn như nhau không??"

Tô Tô: "Vâng, lúc trước như ếch ngồi đáy giếng, bây giờ mới hiểu cho dù có yêu thuật thì cũng chẳng thể thay đổi số mệnh của bất kỳ ai kể cả chính mình"

Chiêu Dao: "Muội lớn thật rồi đấy, hi vọng sự lựa chọn của ta sẽ không khiến muội chịu bất kì sự tổn thương hay đau đớn nào"

...----------------...

Buổi trưa nắng nóng ở Phúc Giang còn chói chang và oi bức hơn cả ở thành Đại Kim, bọn họ đứng dưới bóng cây mát chờ Chiêu Dao, nàng và Tô Tô cũng lon ton chạy ra với bộ dạng thiếu niên thuần khiết có chút soái khí, Đường Trình Tranh ngạc nhiên tròn cả mắt, cả đám đứng chỉ trỏ, xì xào bàn tán về nàng, Chiêu Dao biết thế nào cũng phải giải thích, vốn định lên tiếng nói thì bị hắn cướp lời:

"Nàng ăn mặc như vậy...quả là vừa đúng ý ta, lần này hành động sẽ không thông thả, dễ dàng gì cho nên y phục thường ngày của nàng quá rờm rà còn sợ nàng không đem đã sai người mang đến hai bộ nhưng có lẽ nàng đã chuẩn bị từ trước"

Chiêu Dao: "Thần thiếp ban đầu còn nghĩ sợ sẽ làm mọi người thấy bản thân đang làm càn nhưng vẫn quyết định làm theo ý mình không ngờ...bệ hạ cũng nghĩ giống thiếp"

Kẻ tung người hứng, cứ như bàn bạc từ trước, đám ngự y đã sớm im thin thít khi nghe Đường Trình Tranh nói như vậy, chỉ duy Sở Tiêu và Mộc Nhĩ mới biết đệ đệ của mình chả có chuẩn bị cái quách gì cả, chẳng qua chỉ là nói đệm giúp Chiêu Dao để nàng không phải một mình hứng chịu lời bàn tán của đám người cổ hủ.

Trên đường đi đến nhà quan huyện, Chiêu Dao tỏ ý muốn Đường Trình Tranh đừng để ai biết danh tính của mình, để tiện làm việc, tốt nhất càng ít người phát giác ra bọn họ là người của hoàng tộc càng tốt:

Trình Tranh: "Nhưng nàng có biết chân dung người hoàng tộc sớm đã được hoạ bán đầy ra ngoài chợ rồi không?? Dễ gì quan huyện lại nhận không ra bọn ta??"

Chiêu Dao: "Vậy chúng ta các cược đi!!"

Trình Tranh: "Cá gì?? Nàng muốn cá thế nào??"

Chiêu Dao: "Lát nữa đến nơi, khoan đừng vội giới thiệu chúng ta là ai, để xem quan huyện và các môn gia khác có nhận ra không nhé!!"

Trình Tranh: "Được, nếu nàng thua thì..." - nói đến đây hắn đột nhiên im lặng, Chiêu Dao cau mày khó hiểu rồi nói...

Chiêu Dao: "Thì cái gì??"

- "Thì...đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau!! Được rồi...cứ như vậy đi"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play