Bước Qua Đau Thương: Vợ Ơi, Bao Giờ Em Quay Lại?

Chương 5


8 tháng


Đang trên công ty, Lục Tử Dạ nhận được điện thoại của dì Châu gọi tới báo Hàn nhi tự nhiên phát sốt cao. Hiện dì đã đưa cậu bé vào bệnh viện, Lục Tử Dạ xong việc thì chạy vào với cậu bé. Lục Tử Dạ nghe thế, liền gọi thư ký vào căn dặn :

- Lịch trình chiều nay hủy hết để lại mỗi việc khảo sát công trình mới của Lục thị thôi, tôi cần vào viện gấp.

Thư ký Ngô nghe cũng không hỏi nhiều, liền làm theo. Lục Tử Dạ xong việc thì đã chạy ngay tới bệnh viện thành phố, tới phòng bệnh của con trai Lục Tử Dạ đứng yên bên ngoài cửa không dám  bước vào, cả đoạn đường đi anh đã tự trách mình chăm sóc cho con trai. Lúc nãy anh đã ghé vào gặp bác sĩ, bác sĩ bảo là do thời tiết đang giao mùa nên dễ ốm. Nghỉ ngơi cẩn thật sẽ khỏi thôi, dì Châu thấy Lục Tử Dạ đang đứng bên ngoài liền đi ra mở cửa. Thấy dì Châu đi ra Lục Tử Dạ liền hơi giật mình nói :

- Dì Châu, Hàn nhi sao rồi ?

Dì Châu cầm cặp lồng đi ra sau đó khép cửa lại liền nói :

- Bác sẽ đang truyền nước cho thằng bé rồi ạ, cũng đã hạ sốt cậu chủ đừng lo. Cậu vào với thằng bé đi, tôi đi mua cháo lát thằng bé dậy đói còn có mà ăn.

Nói xong dì Châu đi xuống căn tin, Lục Tử Dạ liền chần chừ một lúc cũng đi vào bên trong. Nhìn con trai nằm trên giường tay truyền nước biển, khuôn mặt cậu bé hơi trắng vì cơn sốt vẫn chưa hết không biết cậu bé mơ thấy gì mà lông mày hơi nhíu lại. Lục Tử Dạ thấy vậy liền tới vuốt nhẹ hai đầu lông mày của cậu bé ra, sau đó anh ngồi xuống cạnh giường nắm nhẹ tay con trai nói :

- Xin lỗi con, vì bố không tốt nên làm con phải vào viện.

Lục Tiểu Hàn nằm trên giường bệnh hơi mở mắt, thấy bố ngồi cạnh liền khẽ kêu :

- Bố, người tới rồi à?

Thấy con trai gọi mình, Lục Tử Dạ hơi đứng dậy :

- Bố đây con, con thấy trong người sao rồi? Muốn uống nước không ?

Lục Tiểu Hàn gật đầu nói :

- Con muốn uống nước.

Lục Tử Dạ lấy nước, hơi nâng đầu cậu bé lên xong cho cậu bé uống nước.  Xong lại đỡ cậu nằm xuống, hỏi :

- Sáng nay trước khi bố đi làm vẫn bình thường mà sao lại sốt nặng thế ?

Lục Tiểu Hàn lắc đầu :

- Con không biết, lúc đó dì Châu đi chợ có 1 mình  con ở nhà. Thì cô Lam Thi tới, cô ý bảo để quên đồ ở nhà mình muốn con mở cửa cho cô ý lên lấy đồ sẽ đi ngay. Con không mở mà cô ý cứ năn nỉ con mở, nên con lại mở cửa. Cô ý đi khỏi thì tự nhiên con nóng người như than, đúng lúc ý dì Châu về.

Nói xong Lục Tiểu Hàn hơi nghẹn lại nói tiếp :

- Bố ơi, không lẽ con lại làm gì sai sao ?

Lục Tử Dạ nghe thế liền ôm lấy cậu bé, xoa đầu nói :

- Không con không làm gì sai, Hàn nhi ngoan chắc là con bị trúng gió lạnh thôi. Bác sĩ cũng bảo không có gì đáng ngại, ở lại viện theo dõi hai ba hôm ổn định rồi về nhé.

Lục Tử Hàn gật đầu không nói thêm gì, đúng lúc này dì Châu đi mua cháo về. Lục Tử Dạ giao Lục Tiểu Hàn cho dì Châu, anh còn có việc phải giải quyết. Ra khỏi bệnh viện Lục Tử Dạ gọi điện cho ai đó :

- Alo, Thiên cậu đang đâu đó.

- ...

- Có việc nhờ cậu đây.

- ...

- Ừ điều tra hộ tôi hôm nay Lam Thi tới nhà tôi làm gì, sau đó gặp ai làm gì?

- ...

- Ừ thằng bé cũng đỡ rồi, mấy hôm nữa đỡ thì được về.

- ...

- Được đợi thằng bé xuất viện thì chúng ta tụ tập vào nhà tôi.

Sau đó, Lục Tử Dạ trở lại công ty chiều nay anh phải chạy ra công trình của Lục thị khảo sát một chút xem như thế nào.

Sau khi ăn trưa với Như Thanh Ngọc và Mạnh Lạc xong, thì Mộc Tiểu Yên trở về công ty của Tiêu Phong để gặp anh. Cô có việc cần bàn với anh, vừa về tới công ty Tiêu Phong thì cô gặp cả La Thiên cũng đang chuẩn bị lên gặp Tiêu Phong. Thấy Mộc Tiểu Yên tới, La Thiên liền chào cô :

- Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại em.

Mộc Tiểu Yên cũng vui vẻ chào lại cô :

- Chào anh Thiên, anh về lúc nào đó?

La Thiên bước vào thang máy cùng với cô nói :

- Anh vừa về hôm qua, chắc lần này anh về luôn. Chứ ở nước ngoài một mình buồn quá.

Mộc Tiểu Yên gật đầu :

- Về đây thoải mái có khi anh lại hết bệnh, lại còn mọi người xung quanh nữa hơn anh bôn ba ở nước ngoài 1 mình. Hai bác cũng không lo xa con trai.

La Thiên cười cười ấn nhẹ đầu cô :

- Cái miệng ngọt ngào này, bảo sao Tử Dạ đổ trước em. À mà nghe Tử Dạ nói Hàn nhi bị ốm đang nằm ở viện đó.

Mộc Tiểu Yên nghe thế liền hỏi :

- Thật à anh? Bị lúc nào thế?

Thang máy lên tới tầng cao nhất , La Thiên gật đầu :

- Ừ, nãy Tử Dạ gọi cho anh. Nhờ tìm hiểu tung tích ngày hôm nay của Lam Thi. Xong bảo với anh.

Mộc Tiểu  Yên cũng đi ngay bên cạnh La Thiên và nói :

- Em cảm ơn, tối em sẽ tranh thủ ghé qua nhìn thằng bé một lúc.

Cả hai bước vào phòng làm việc của Tiêu Phong,  Tiêu Phong thấy hai người tới liền đứng lên ra sofa ngồi nói :

- Hôm nay, có việc gì mà 2 vị thần thánh này lạ ghé qua cái am nhỏ của tôi đây.

La Thiên ném vào người Tiêu Phong một tập giấy :

- Sang cướp sắc của cậu được không ?

Tiêu Phong nghe thế giả bộ lấy hai tay che ngang ngực nói :

- Không thể nhé, sắc của tôi đã bị Thanh Ngọc nhà tôi lấy rồi, cậu đừng có hòng.

La Thiên ngồi xuống vắt chéo chân nói :

- Tôi thèm vào cái sắc đểu của cậu. Tài liệu đều trong ý, cậu coi đi mà xử lý.

Tiêu Phong nhăn nhó :

- Sao cậu không đưa nó cho Hy,  mà cứ đưa cho tôi. Thượng Hy cậu ta nhàn rỗi ở nhà đi đánh golf kia kìa.

La Thiên nhún vai :

- Thế thôi tôi mang tiền sang cho Hy vậy, chắc cậu ấy không chê nhiều tiền đâu nhỉ ?

Tiêu Phong nghe thế cất vội tập giấy  ban nãy :

- Trêu tí mà nóng tính thế cậu hai.

La Thiên tiếp tục nhún vai không nói gì, Mộc Tiểu Yên lúc này mới lên tiếng :

- Anh Phong chuyện sáng nay em bảo anh, anh tính sao rồi ? Chúng ta nên làm gì?

Tiêu Phong nghe thế liền hơi suy nghĩ :

- Em từ từ hãy trả lời cô ta, để cô ta chờ một chút. Mai Hy về chúng ta lại bàn tiếp.

Mộc Tiểu Yên gật đầu, lấy trong túi xách ra 1 phần đồ ăn nói :

- Vợ anh nhờ em mang tới cho anh, ôi mù mắt cẩu độc thân của tôi mà.

La Thiên và Tiêu Phong đồng thanh :

- Ai là cẩu độc thân hả ?

Mộc Tiểu Yên  cười hì hì không nói gì thêm.

Ban đêm xong mọi công việc Mộc Tiểu Yên liền tranh thủ ghé qua bệnh viện để nhìn Lục Tiểu Hàn, cô ăn mặc rất kín không ai nhận ra cô là ai. Cô sợ Lục Tử Dạ hoặc dì Châu sẽ nhận ra mình, đến cửa phòng của Lục Tiểu Hàn cô liền đứng nhìn qua ô cửa, thấy thằng bé đang ngủ yên giấc cô cũng không bước vào chỉ đứng bên ngoài. Khẽ nói :

- Con trai của mẹ, cố gắng thêm một thời gian nữa nhé. Mẹ yêu con.

Rồi cô cũng rời đi, không dám ở lại lâu vì kế hoạch sắp tới không thể để liên lụy với con trai được.

~ còn tiếp ~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play