Bước Qua Đau Thương: Vợ Ơi, Bao Giờ Em Quay Lại?

Chương 3


8 tháng


Vừa bước đến công ty,Lục Tử Dạ nhìn thấy Tiêu Lãnh Phong ngồi ung dung trong văn phòng của mình,nói:

- Tiêu tổng không lo cho tiệc ở nhà .Lại chạy đến đây làm khách thế này?

Tiêu Phong quay lại,thì thấy Lục Tử Dạ liền toe toét:

- Rảnh rỗi đến thăm cậu.Cậu không tiếp tôi sao?

Lục Tử Dạ ngồi xuống ghế,lắc đầu:

- Rất hân hạnh đón Tiêu tổng đến với Lục thị.

Tiêu Phong nhìn thần thái của Lục Tử Dạ liền lắc đầu:

- Sang nhắc cậu đừng quên đám cưới của tôi, dắt theo cả Hàn nhi nữa nhé. Tiểu Ngọc muốn gặp thằng bé.

Ngồi xuống bàn làm việc nghe thế Lục Tử Dạ gật đầu nói :

- Tôi nhớ rồi, đám cưới cậu mà còn quên nữa thì cậu đánh chết tôi chứ à?

Mặt Lãnh Phong nở nụ cười quỷ dị, cậu ta gật gù:

- Tôi chỉ sợ cậu bận quá quên thì không ai làm phù rể cho tôi thôi.

Lục Tử Dạ liếc xéo Tiêu Phong :

- Cậu sắp lấy vợ sướng quá bị điên đúng không ? Suốt ngày nói nhảm sao Tiểu Ngọc không dán mồm cậu lại nhỉ ?

Tiêu Phong nghe thế cười ha hả :

- Vợ tôi thương tôi lắm, không nỡ dán mồm tôi đâu.

Lục Tử Dạ gật đầu không đáp.Tiêu Phong để thiệp lên bàn rồi nói tiếp :

- Hy cũng tới đó, mai cậu ấy đi công tác về. Cậu ấy bảo mai tụ tập một bữa được không ?

Nghĩ ngợi một lát Lục Tử Dạ gật đầu :

- Được cậu bảo Hy chọn chỗ đi xong báo cho tôi biết, xong việc tôi sẽ sang.

Tiêu Phong mỉm cười, thấy mọi việc đã được theo ý mình liền kiếm cớ đi về :

- Bye bye, tôi về đây có gì Hy sẽ báo cho cậu biết địa điểm nhé.

Lục Tử Dạ không ngước lên, chỉ nói :

- Nhớ đóng cửa.

Tiêu Phong không quan tâm sự hắt hủi ý, vui vẻ đi ra ngoài đóng cửa lại. Rời đi về công ty của mình để xử lý công việc, cậu còn một đống việc còn việc Tiểu Yên nhờ anh nữa. Ai ya thật là bận quá đi, sau này đôi đó mà về với nhau anh phải đòi công mới được.

Chiều hôm đó, Lục Tử Dạ đi đón con trai vì sáng nay anh đã hứa với cậu bé chiều sẽ cho cậu bé đi công viên chơi. Tới nơi đã thấy Lục Tiểu Hàn đang đứng chờ ở cổng rồi, cậu bé thấy ba tới liền chào tạm biệt cô giáo rồi chạy ra. Vừa ra tới  nơi cậu bé liền líu lo :

- Ba ơi, hôm nay cô giáo khen con tính toán giỏi đó ba.

Lục Tử Dạ ngồi xuống bế cậu bé lên, nghe thế anh liền xoa đầu cậu bé nói với giọng đầy  tự hào :

- Con trai của ba giỏi quá ta, con thíc  gì ba tặng con nào .

Lục Tiểu Hàn suy nghĩ một lát nói :

- Con muốn hè này được đi biển ạ, năm ngoái ba bận công việc nên chưa đưa con đi biển được ạ.

Lục Tử Dạ gật đầu :

- Được ba hứa hè này sẽ cho con đi, giờ chúng ta đi công viên như sáng nay đã hứa nhé.

Lục Tiểu Hàn mỉm cười lắc lư trên lưng ba mình, ba luôn thương cậu bé lúc nào cũng giành thời gian cho cậu bé. Lục Tiểu Hàn rất thương ba của mình, một mình ba chăm sóc cho cậu. Nên cậu cũng rất cố gắng học tập để đi ba yên tâm, Lục Tiểu Hàn vòng tay lên trước cổ ba mình. Cậu ôm lấy cổ ba thì thầm vào tai ba :

- Ba ơi, Hàn Nhi thương ba lắm.

Lục Tử Dạ mỉm cười đáp lại :

- Ba cũng thương Hàn nhi lắm.

Xong hai ba con ra ngoài công viên chơi, Lục Tiểu Hàn chơi rất nhiều trò cậu còn rủ ba chơi bập bênh chung với cậu. Lục Tử Dạ cũng rất vui lòng chơi với cậu, cả hai chơi vui vẻ tới tận tối mới trở về  nhà. Về tới nơi thì thấy dì Châu chuẩn bị đồ ăn và nước nóng đầy đủ để cả hai đi tắm và dùng bữa. Lục Tiểu Hàn dã chạy lên phòng để tắm, còn Lục Tử Dạ thì ngồi ở sofa phòng khách, nói :

- Dì Châu hôm nay cô ta có tới không ?

Dì Châu mang cho anh 1 tách trà đặt lên bàn nói :

- Dạ có tới hai lần nhưng tôi nghe lời cậu chủ không cho vào, tôi cũng đã đổi hết khóa ở nhà rồi ạ.

Lục Tử Dạ gật đầu nhấp một ngụm trà :

- Được rồi, tôi đi lên tắm đây. Lát Hàn nhi tắm xong dì giúp tôi cho thằng bé ăn cơm trước đi nhé. Cả chiều nay thằng bé đã hoạt động nhiều lắm.

Dì Châu cúi đầu nói :

- Vâng tôi nhớ rồi, tôi chuẩn bị nước nóng sẵn rồi cậu chủ lên tắm kẻo nước nguội.

Lục Tử Dạ đi lên phòng để tắm, anh vừa đi một lát thì Lục Tiểu Hàn chạy xuống, thằng bé mặc một bộ pijama con cừu trắng nhìn rất dễ thương. Chạy xuống không thấy Lục Tử Dạ đâu thằng bé liền hỏi :

- Dì ơi, ba đâu ạ ?

Dì Châu dắt thằng bé vào trong bếp nói :

- Cậu chủ đi tắm rồi, Hàn nhi đi ăn cơm trước nhé lát cậu chủ xuống ăn cơm sau.

Hàn nhi gật đầu :

- Dạ dì Châu ngồi ăn với cháu nhá.

Dì Châu mỉm cười xoa đầu thằng bé,  rồi dì Châu lấy cơm và đồ ăn ra bát riêng cho Lục Tiểu Hàn. Thằng bé ăn cơm rất ngoan chưa bao giờ phải quát mắng hay dỗ dành, thằng bé luôn tự ăn tự chơi và tự ngủ. Dì Châu rất thương thằng bé, nên hay nấu mấy món mới cho thằng bé ăn thay đổi bữa. Lục Tiểu Hàn và Dì Châu đang vừa ăn vừa nói chuyện với nhau thì Lục Tử Dạ đi xuống. Anh mặc bộ pijama màu đen bóng, nghe thấy tiếng cười của con trai, tâm tình anh cũng vui vẻ hơn. Đi vào phòng bếp anh lên tiếng :

- Hai dì cháu nói gì mà vui thế ?

Lục Tiểu Hàn vui vẻ nói :

- Dì Châu vừa kể cho con nghe hôm nay dì ý đi chợ gặp một câu chuyện buồn cười thôi ạ.

Dì Châu lấy cơm cho Lục Tử Dạ và nói :

- Cậu chủ ăn cơm ạ.

Bình thường ở nhà cũng chỉ có 3 người nên Lục Tử Dạ từ lâu đã bảo dì Châu ngồi ăn chung với 2 ba con cho vui, nên dì Châu hay ăn cơm với Lục Tiểu Hàn trước để thằng bé không phải ăn một mình. Ăn cơm xong 2 ba con lên phòng khách ngồi chơi với nhau, nhiều lúc Lục Tử Dạ chỉ mong con trai anh  luôn hạnh phúc và vui vẻ bình an lớn lên. Tới tối Lục Tử Dạ lại đọc cho cậu bé một câu chuyện cổ tích, đọc xong thằng bé đã ngủ mất tiêu. Xong Lục Tử Dạ đi về phòng mình, vừa ngồi lên giường chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại anh vang lên. Nhìn số điện thoại anh  liền bắt máy:

- Alo, có tin gì sao ?

- ...

- Thật sao ?

- ...

- Được để ý kỹ rồi  có gì báo cho tôi biết.

-...

Cúp máy xong Lục Tử Dạ nhìn xa xăm ra ngoài trời, lẩm bẩm :

- Tiểu Yên em đang ở đâu ?

~ Còn Tiếp ~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play