Bước Qua Đau Thương: Vợ Ơi, Bao Giờ Em Quay Lại?

Chương 1


8 tháng


Một buổi chiều chủ nhật âm u. Những giọt mưa phùn, chênh vênh không chạm đất như mang vào lòng người một nổi niềm nặng tựa bàn thạch. Tại nghĩa trang thành phố, nơi có ngôi mộ nhỏ với bức di ảnh của một cô gái vừa tròn đôi mươi, cô mang trên môi một nụ cười ấm áp, như rót mật vào lòng người khác. Trước mộ cô là một chàng trai. Dáng người thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại tịch mịch cô đơn, anh đứng im không động đậy. Mặc cho nhữg hạt mưa đáp lại trên mái tóc, bờ vai rộng của anh. So với tội lỗi mà anh gây ra cho cô,chịu đựng như thế này có là gì.
Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt :

- Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ.

Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói :

- Hàn nhi!Chào mẹ đi.

Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng :

- Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây

Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ . Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh thót nhẹ bỗng của đứa con nít vang lên giữa không trung :

- Mẹ!Con là Hàn nhi . Hôm nay ba dẫn con đến gặp mẹ.

Nhìn con rồi nhìn vợ, ông trời đây là đang trừng phạt anh đúng không. Nếu có thể quay trở lại, nếu chuyện đó không xảy ra. Anh bây giờ đã có một gia đình hạnh phúc có vợ hiền con ngoan. Tại sao anh lại không biết trân trọng những thứ mình có lúc đó. Hạnh phúc này, do thượng đế ban cho anh vậy mà chính anh lại đạp đỗ hết tất cả. Để nổi ám ảnh này theo anh đến hết cuộc đời. Dù cho có chết anh cũng không thể nào được cô tha thứ. Càng không thể tha thứ cho chính mình, nhìn con anh càng thấy mình đầy tội lỗi. Việc duy nhất, bây giờ anh có thể làm để bù đắp cho Hàn nhi, nuôi nấng nó lên người, chăm sóc tốt cho con để cô dù ở nơi nào cũng vẫn yên tâm.
Tà dương đã dần dần hạ xuống nơi góc trời. Anh cúi người xoa nhẹ đầu con,trầm giọng bảo :

- Để hôm khác ba dẫn con đến gặp mẹ tiếp. Giờ mình về thôi. Chào mẹ một tiếng đi con.

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.Chất giọng trong trẻo lại vang lên:

- Tạm biệt mẹ! Hôm khác con đến chơi với người.

Cậu bé nói xong ngước lên nhìn ba. Thấy ba vẫn còn nhìn mẹ nên cậu im lặng đứng một bên,khẽ nắm tay ba như an ủi. Anh nhìn người con gái trog hình lần nữa.Vuốt nhẹ di ảnh của cô,anh cất giọng trầm ấm :

- Hôm khác anh lại dẫn con đến gặp em. Vợ! anh về đây.

Anh đứng dậy nắm tay con rời đi. Lên đến xe ô tô Hàn nhi lại phụng phịu

- Ba ơi, Lục Tiểu Hàn muốn đi ăn kem, Hàn nhi không thích về nhà.

Hôm qua cậu bé nghe được rằng người phụ nữ kia sẽ sang để ăn cơm chung với ba và cậu. Mà Lục Tiểu Hàn không hề thích cô ta, cô ta dám đi rêu rao khắp nơi là sau này ba sẽ cưới cô ta. Chưa cần ba đồng ý hay không, cậu đã thấy cô ta không đủ tư cách làm mẹ kế của cậu. Ngoài mặt cô ta thương cậu nhưng thật ra cô ta rất ghét cậu, lúc 3 tuổi vô tình cậu nghe được cô ta nói chuyện điện thoại chỉ cần lấy được tín nhiệm của ba cậu sẽ khiến cậu biến mất khỏi thế gian này. Ban đầu cậu có chút cảm tình với cô ta, nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện điện thoại ý Lục Tiểu Hàn hoàn toàn chết tâm với cô ta. Cậu làm mọi cách để ba ghét cô ta, may mắn là ba cậu cũng  không có tâm tư gì với cô ta cả, nên dù có làm gì thì cũng không thể làm được phu nhân Lục gia. Năm năm rồi mà cô ta vẫn chưa có từ bỏ ý định muốn làm phu nhân Lục gia, có lần Lục Tiểu Hàn hỏi ba là sao không đuổi cô ta đi. Thì ba bảo với cậu rằng :

- Không sao, một mình cô ta không thể làm gì đâu. Nhưng cô ta có thể giúp chúng ta đuổi những người khác có cùng tư tưởng như cô ta.

Lục Tiểu Hàn nghe câu được câu không gật gù, từ đó về sau dù cô ta có vui vẻ lấy lòng như thế nào thì cậu cũng không thích cô ta như trước. Cậu còn thể hiện sự xa lạ với cô ta. Lục Tử Dạ chở cậu bé tới tiệm kem hai người hay ghé để ăn kem, vào tới trong chủ quán thấy hai  ba con liền mỉm cười,  nói :

- Mưa như thế này sao không gọi tôi cho người mang qua, hai ba con chạy qua đây chi cho ướt vậy.

Lục Tử Dạ ngồi xuống  bàn lắc đầu nói :

- Tiện đường nên ghé qua thôi, cho tôi hai phần như cũ nhé.

Chủ tiệm gật đầu đi vào làm kem, hai ba con  Lục Tử Dạ vừa ngồi vào bàn thì bên ngoài một chiếc xe ô tô đỗ trước cửa. Cửa xe ô tô mở ra, một người phụ nữ đi xuống cô mặc bộ đồ liền màu đen đội nón rộng vành che hết nửa khuôn mặt, vào trong cửa hàng tới chỗ chủ quán liền gọi :

-  Cho tôi 2 phần kem đậu đỏ mang về nhé.

Chủ quán gật đầu nói :

- Được phiền cô ngồi đợi một lát, kem sẽ xong ngay thôi.

Cô gái đó gật đầu, ngồi xuống bàn đối diện Lục Tử Dạ, cô ngồi an tĩnh ở bên đó không làm gì cả chỉ nhìn ra ngoài cửa. Một lát sau chủ quán mang hai phần kem ra cho Lục Tử Dạ, mỉm cười :

- Của hai người đây, xin lỗi vì đã để hai ba con chờ nhé.

Lục Tử Dạ lắc đầu nói :

- Không sao đâu, chỗ quen biết mà.

Sau đó, chủ quán đưa 2 phần kem đậu đỏ cho cô gái kia nói :

- Đây là phần của cô, xin lỗi vì để cô chờ đợi.

Cô gái đó cũng mỉm cười và không nói gì, cô thanh toán tiền và rời đi. Lục Tiểu Hàn rất thích ăn kem ở đây, vì nó ngọt ngọt và chủ quán ở đây rất vui tính. Sau khi ăn xong Lục Tử Dạ đứng lên trả tiền, thì chủ quán nói :

- Cô gái ban nãy đã trả tiền cho hai người rồi.

Lục Tử Dạ hơi nhíu mày, cô gái ban nãy sao. Lục Tiểu Hàn nhìn thấy ba mình thế liền hỏi :

- Ba ơi , sao thế ba ?

Lục Tử Dạ lắc đầu nói :

- Không có gì đâu con, đi về thôi.

Hai người dắt  tay nhau về, không ai quá chú ý ở góc đường chiếc xe ô tô hồi nãy không đi mà đứng ở đó. Chỉ khi xe của hai ba con khất sau đường lớn, chiếc ô tô đó mới rời đi.

~ Còn tiếp~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play