Không Gian Linh Tuyền: Nông Gia Ngốc Nữ Muốn Xoay Người

Chương 5


8 tháng


Từ khi phụ mẫu qua đời, ống khói trong nhà đã lâu chưa từng dùng qua…

Kể từ khi Giang Nguyệt Nhi trở lại bình thường, Giang Thừa Vũ càng ngày càng có một cảm giác cô chính là phúc bảo của cả nhà.

Bởi vì muội muội, ngay cả ong vò vẽ cũng giúp họ giáo huấn Lý Húc Lâm, cho đến nay không có ai dám đến trêu chọc Giang gia nữa.

Nhờ muội muội, cả nhà được uống canh gà, ăn thịt trứng và cơm trắng, cuối cùng không còn phải gặm khoai lang nướng nữa.

Bất quá sữa bò này cũng là vật hiếm lạ, Giang Thừa Vũ khó hiểu hỏi:" Nguyệt Nguyệt, sữa này từ đâu mà muội có?"

“Ca, ngươi không biết sao? Có một con bò sữa chính mình chạy tới đó.”

Giang Nguyệt Nhi mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ về phía sân sau.

Moo~~~

Giang Thừa Hi dẫn đầu chạy đến trong viện, một con bò đốm trắng lẫn đen khỏe mạnh, đang nhàn nhã gặm cỏ, không có dây thừng buộc vào, cũng không hề chạy trốn.

"Oa! Con bò này đẹp quá ~" Giang Thừa Hi chỉ cao tới chân con bò, đưa bàn tay nhỏ bé ra cẩn thận vuốt ve làn da bóng loáng của nó, liên tục kinh hô.

"Cái này..." Giang Thành Vũ nhìn thấy cũng không nói nên lời.

Sau khi muội muội khoẻ hẳn, phúc vận cũng kéo tới sao? Làm sao có thể xuất hiện bò trong Bách Lĩnh Sơn.

Giang Thừa Hiên nhưng thật ra bình tĩnh không ít, bởi vì sợ hãi ánh nắng nên đứng trong phòng nhẹ nhàng nhắc nhở: “ Đại ca, đừng để người ta phát hiện con bò.”

Điều kiện ở Bách Lĩnh thôn gian khổ như thế, một đầu bò sữa lớn như này chính là bánh trái thơm ngon trong mắt người khác.

Nếu như có người phát hiện, con bò trong nháy mắt mắt sẽ bị bắt đi để phân chia lương thực.

Giang Thừa Vũ vỗ đầu một cái, cười nói: “Nhị đệ nói đúng, vậy để đại ca liền đi làm chuồng bò.”

Không hiểu sao sau khi ngủ một giấc và ăn một bàn đồ ăn do muội muội làm, hắn liền cảm thấy vết thương của mình đã lành đi rất nhiều, chân dường như cũng không còn đau nữa. Sức mạnh trong tay hắn dường như trở lại khi xưa lúc hắn học võ.

"Được, muội đi giúp đại ca." Giang Nguyệt Nhi dẫn Giang Thừa Hi đi phụ cận tìm kiếm thanh gỗ nhỏ.

Thứ không thiếu nhất trên núi chính là gỗ, hai tỷ đệ  nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Giang Thừa Vũ biết chút nghề mộc vì thế chẳng bao lâu sau một chuồng bò nho nhỏ đã hình thành.

Giang Nguyệt Nhi giơ ngón tay cái lên cho đại ca, sờ sờ mặt bò: “Tiểu Ngưu, vào chuồng xong ngươi phải im lặng đấy.”

Dường như hiểu được lời dặn của Giang Nguyệt Nhi, con bò kêu một tiếng "moo" rồi quen cửa quen nẻo đi vào chuồng bò, sau khi quan sát xung quanh, nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất và an tĩnh ngủ thiếp đi.

Giang Thừa Hi cầm một túi cỏ lớn mà nhóc đã hái, đặt nó trước mặt con bò, sau đó ngồi xổm xuống quan sát nó một cách tò mò.

Một ít sữa chảy ra đống cỏ khô, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Thật thần kỳ, a tỷ tuyệt vời quá, sữa bò thơm quá đi.

Sữa trứng mà Giang Nguyệt Nhi làm cho nhóc, bị nhóc ăn vài phát liền hết sạch.

Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình,  Giang Thừa Hi mong chờ nghĩ, không biết lần sau tỷ tỷ sẽ làm món ăn ngon gì.

Mấy ngày nay, cả Giang gia ăn ngon uống tốt, thích ý đến cực kỳ.

Nhưng Lý Húc Lâm, lại là chịu tội.

Sau khi bị ong đốt ngày hôm đó, may mắn hắn ta kịp thời tìm được một thầy thuốc trong thôn giải độc và bảo vệ được cái mạng nhỏ. Vào lúc ban đêm, hắn liền sốt cao. 

Nhìn thấy trượng phu đau đớn trên giường, Lâm thị đau lòng không thôi, nàng ta vừa lén lau nước mắt vừa đút thuốc cho hắn..

“Cả ngày mang cái mặt như khóc tang, tài vận của lão tử đều bị ngươi khóc cho chạy hết! A a.....đau."

Lý Húc Lâm bị quấn trong một chiếc thắt lưng vải, trên người đầy những vết thủng do ong bắp cày đốt, hơn nữa còn có những vết xước của Giang Nguyệt Nhi, khiến vết thương hắn chỉ cần cử động sẽ vỡ ra và chảy máu.

Ong bắp cày đốt người là đau đớn  nhất và độc hại nhất, những vết mụn mủ trên hắn bôi thuốc mấy ngày vẫn không lành, toàn thân đau nhức đến mức khiến hắn ta hoài nghi về tính mạng của mình.

Còn may lúc đó hắn ta cơ trí nhảy xuống hồ nước, nếu không mạng sống sẽ phó mặc cho những con ong nhỏ đó.

Ánh mắt hung ác, trên mặt tràn đầy tức giận, hắn kêu đệ đệ Lý Đông Lâm tới rồi phân phó: “Đi Giang gia xem mấy tên phế nhân kia đang làm gì.” Chờ hắn bình phục, nhất định phải 'đối xử tốt ' với bọn họ!

Tháng trước hắn đến một sòng bạc trong thành thua tiền, còn nợ thêm một trăm lượng, thật vất vả hắn mới tìm được một gia đình giàu có muốn nhận một nam hài, thậm chí còn đưa hắn tiền đặt cọc, kết quả là Giang Thừa Hi bị hai đứa tàn một đứa ngốc kia một hai bắt lại. Qua mấy ngày nữa sẽ có người của sòng bạc tới, hắn phải để mắt tới Giang gia.

Lý Đông Lâm ra cửa không bao lâu liền trở lại, vội vàng đi tới chỗ đại ca.

“Ca, bên ngoài Giang gia có một vòng dã thú vây quanh, ta, ta không đến gần được...”

“Vô dụng! Ngươi lớn lên trong núi, còn sợ hãi lũ súc sinh kia sao?”

“Nhưng, đó không phải là một dã thú bình thường, trong đó có rắn, lợn rừng còn có một con sói…”

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Lý Đông Lâm vẫn cảm thấy sợ hãi.

Khi gã vừa đến gần Giang gia, một con sói xám bất ngờ nhảy ra, nhe hàm răng sắc nhọn nhìn chằm chằm vào gã rồi gầm gừ hung dữ. Mấy con lợn rừng thì cúi đầu chĩa ngà về phía gã, hơn chục con rắn độc cũng nhanh chóng lao tới, phun ra cảnh cáo.

Hắn sợ tới mức chạy trối chết.

“Thật sự?” Lý Húc Lâm nghi hoặc nhìn Lý Đông Lâm, thế thì quá kỳ quái.

Ngày hắn cướp đi Giang Thừa Hi, ngay cả ong bắp cày cũng giúp đỡ Giang gia, bây giờ ngay cả dã thú trên núi cũng xuống bảo vệ bọn họ, chẳng lẽ Giang gia cũng biết yêu thuật gì đó?

"Cám ơn chim nhỏ." Lúc này trên núi, Giang Nguyệt Nhi lấy trái cây dại trong miệng chim nhỏ ra, chim đáp lại một tiếng liền bay đi.

Sau lưng cô còn có vài con thỏ trắng và sóc nhỏ, Giang Nguyệt Nhi vui vẻ hái trái cây trên sườn núi sau nhà với chiếc giỏ nhỏ trên lưng.

Nhờ kỹ năng sau khi thăng cấp Vạn Linh Chi Cảnh , mỗi ngày sẽ có các loại thú dẫn cô đi hái hoa quả cùng rau rừng, mấy ngày nay Giang gia bốn người đã ăn nhiều chủng loại có thể.

Sau khi ăn các món được nấu bằng nước Linh Tuyền, vết thương của ca ca đệ đệ đã lành lại, sắc mặt trở nên hồng hào với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí còn béo lên vài cân.

Sáng nay lúc ra cửa, còn có động vật đem gà rừng săn được đặt ngay ngoài cửa nhà cô.

Chú chim vừa rồi còn nhiệt tình đưa cô lên núi và tặng cô loại trái cây mà nó yêu thích.

Bất cứ nơi nào Giang Nguyệt Nhi đi, những động vật nhỏ đều đối với cô thập phần thân thiết, còn một đường che chở cô.. Mãnh thú lớn hơn không dám ra ngoài vì sợ hù dọa Giang Nguyệt Nhi, chỉ dám im lặng đứng ở góc nhìn Giang Nguyệt Nhi.

Khi hái trái cây, cô phát hiện giá trị kinh nghiệm trong không gian cũng tăng lên, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể lên cấp năm

Không biết kỹ năng mới là gì nhỉ? Giang Nguyệt Nhi vừa tự hỏi vừa vui vẻ ngân nga một bài hát lạc điệu rồi lang thang trong núi rừng.

[Đinh, bạn hái được trái cây dại và nhận được 3 điểm giá trị kinh nghiệm.]

[Đinh, bạn hái được trái cây dại và nhận được 3 điểm giá trị kinh nghiệm.]

[Đinh, bạn hái được trái cây dại và nhận được 3 điểm giá trị kinh nghiệm.]

...…

Rốt cuộc.

[Đinh .. Vạn Linh chi cảnh đã thăng lên cấp 4, mời ký chủ đến Balo nhận khen thưởng.]

Tiến vào không gian, Giang Nguyệt Nhi phát hiện diện tích đồng cỏ đã tăng lên gấp đôi, đất canh tác cũng tăng lên,  suối linh tuyền đã mở rộng đến khoảng ba mét, trong chuồng gà có khoảng hai mươi con gà bản địa trưởng thành, những chú gà con nhúm lông xù xù đang theo sau mông gà mái mẹ, trông đáng yêu vô cùng.

Hai con bò còn lại trong chuồng đã sinh bê con, nhưng chúng còn quá nhỏ đứng còn chưa vững.

Phần thưởng vẫn là thẻ vàng và túi vải.

Đem thẻ vàng mở ra.

[ Mở ra tân kiến trúc: Chuồng cừu.]

Bên cạnh chuồng bò xuất hiện một cái chuồng cừu cùng kích thước, hàng rào gỗ đứng ngay ngắn chỉnh tề trên mặt đất, đồng cỏ xanh tươi và sạch sẽ.

Mở túi vải ra, một luồng ánh sáng vàng lóe lên.

[Bạn nhận được Cừu x6, máy ép trái cây bằng điện.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play