Nếu không đi qua đường Phúc Lộc hay ngõ Đào Diệp, có thể cả đời này Trần Bình An cũng không nhận ra được sự tối tăm chật hẹp của ngõ Nê Bình. Nhưng thiếu niên giày cỏ chẳng những không có cảm giác mất mát, ngược lại cuối cùng cảm thấy an lòng.
Hắn mỉm cười đưa hai tay ra, vừa khéo lòng bàn tay chạm vào vách tường bằng đất vàng hai lần. Nhớ lại khoảng ba bốn năm trước, hắn chỉ có thể dùng đầu ngón tay chạm đến tường đất mà thôi.
Đi đến trước nhà mình, phát hiện cửa viện mở rộng, Trần Bình An tưởng rằng bị trộm nên vội vàng chạy vào trong. Kết quả nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đang ngồi trên ngưỡng cửa, dựa lưng vào cửa nhà bị khóa, tâm trạng buồn chán ngáp ngắn ngáp dài.
Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, hắn lập tức đứng dậy giống như mông bị lửa đốt, chạy đến trước người Trần Bình An, nắm chặt lấy cánh tay đối phương kéo về phía cửa, thấp giọng nói:
- Mau mở cửa, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!
Trần Bình An không thể giãy thoát khỏi tay tên này, đành phải để hắn kéo đến mở cửa nhà. Thiếu niên cường tráng lớn hơn hai tuổi nhanh chóng bỏ Trần Bình An ra, rón ra rón rén mò lên giường gỗ của Trần Bình An, ghé chặt tai vào tường nghe ngóng động tĩnh ở sát vách.
Trần Bình An hiếu kỳ hỏi:
- Lưu Tiện Dương, ngươi đang làm gì vậy?
Thiếu niên cao lớn nghe được câu hỏi của Trần Bình An vẫn nhắm mắt làm ngơ, sau khoảng nửa nén nhang thì Lưu Tiện Dương khôi phục bình thường, ngồi bên mép giường gỗ, sắc mặt phức tạp, có vẻ thư thái cũng có vẻ nuối tiếc.
Lúc này Lưu Tiện Dương mới phát hiện Trần Bình An đang làm một chuyện kỳ lạ, ngồi xổm ở trong cửa, thân thể nghiêng ra bên ngoài, dùng một khúc nến chỉ còn lại chừng ngón cái đốt cháy một tờ giấy vàng, tro tàn đều rơi bên ngoài ngưỡng cửa. Dường như Trần Bình An còn liên tục lẩm bẩm, có điều cách hơi xa nên Lưu Tiện Dương nghe không rõ ràng.
Lưu Tiện Dương là đệ tử thân truyền của lão Diêu ở một lò gốm lâu đời, còn về Trần Bình An tư chất đần độn, ông lão từ đầu đền cuối vẫn không thật sự thu nhận tên đồ đệ này. Tại bản địa nếu như đồ đệ không dâng trà bái sư, hoặc sư phụ không uống ly trà kia thì chẳng khác nào không có danh phận thầy trò.
Trần Bình An và Lưu Tiện Dương không phải là hàng xóm, nhà tổ hai bên cách nhau rất xa. Khi đó sở dĩ Lưu Tiện Dương giới thiệu Trần Bình An cho lão Diêu, là do hai thiếu niên từng có một đoạn ân oán năm xưa.
Lưu Tiện Dương từng là thiếu niên ngỗ nghịch nổi danh trấn nhỏ, trước khi ông nội qua đời thì trong nhà dù sao cũng còn một trưởng bối quản thúc. Sau khi ông nội hắn bị bệnh qua đời, thiếu niên mười hai mười ba tuổi đã cao lớn không kém gì thanh niên trai tráng, trở thành ma vương quậy phá khiến hàng xóm láng giềng đều đau đầu.
Về sau chẳng biết vì sao Lưu Tiện Dương lại chọc giận một đám con cháu Lư gia, kết quả bị người ta chặn đường trong ngõ Nê Bình đánh cho một trận bầm dập. Đối phương đều là thiếu niên đang trong thời kỳ bốc đồng, ra tay không hề tính toán nặng nhẹ, Lưu Tiện Dương nhanh chóng bị đánh cho liên tục nôn ra máu. Hơn mười hộ gia đình ở ngõ Nê Bình phần lớn là thợ cấp thấp làm việc ở lò gốm nhỏ để kiếm cơm ăn, nào dám nhúng tay vào vũng nước đục này.
Khi đó Tống Tập Tân hoàn toàn không sợ, ngược lại còn thích thú ngồi xổm trên đầu tường xem náo nhiệt, chỉ lo thiên hạ không loạn.
Đến cuối cùng chỉ có một đứa trẻ gầy như que củi lén lút chuồn ra sau viện, chạy đến đầu ngõ nhìn ra đường cái hô lớn:
- Chết người rồi, chết người rồi...
Nghe được hai chữ “chết người”, lúc này đám con cháu Lư gia mới giật mình bừng tỉnh. Trông thấy Lưu Tiện Dương nằm dưới đất khắp người đầy vết máu, thiếu niên cao lớn chỉ còn thoi thóp một hơi, đám con cháu nhà giàu chưa thành niên kia cuối cùng cảm thấy sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau rồi bỏ chạy về đầu bên kia ngõ Nê Bình.
Nhưng sau đó Lưu Tiện Dương chẳng những không cảm kích đứa trẻ cứu mạng mình, ngược lại thường tới bên này trêu chọc đùa giỡn. Đứa trẻ mồ côi kia cũng ương ngạnh, mặc kệ Lưu Tiện Dương ức hiếp thế nào cũng không chịu khóc, khiến cho hắn càng phẫn uất. Thế nhưng có một năm sau này, Lưu Tiện Dương thấy cô nhi nhỏ họ Trần kia đoán chừng không qua nổi mùa đông, cuối cùng lương tâm trỗi dậy. Hắn đã bái sư học nghề làm gốm, bèn dẫn theo cô nhi đi đến lò gốm nằm ở bên khe suối.
Ra khỏi trấn nhỏ đi về hướng tây mười mấy dặm đường núi giữa trời tuyết lớn, đến bây giờ Lưu Tiện Dương vẫn không hiểu được thằng nhóc dáng dấp như than củi, cặp chân rõ ràng nhỏ như cây sào tre kia làm thế nào đi tới lò gốm được?
Có điều mặc dù lão Diêu cuối cùng vẫn giữ Trần Bình An lại, nhưng đối xử với hai người lại khác biệt một trời một vực. Tuy rằng cũng đánh cũng mắng đệ tử thân truyền Lưu Tiện Dương, nhưng người mù cũng cảm nhận được tâm tư hao phí trong đó. Chẳng hạn có lần đánh hơi nặng tay khiến cho trán Lưu Tiện Dương rỉ máu, thiếu niên da thô thịt dày không cảm thấy gì, nhưng lão Diêu làm sư phụ lại rất hối hận. Ông lão khó đoán này đã quen tỏ ra uy nghiêm trước mặt đồ đệ, vì ngại mặt mũi nên không tiện nói gì, kết quả đi lòng vòng trong phòng mình hơn nửa đêm vẫn không yên lòng về Lưu Tiện Dương, cuối cùng đành phải gọi Trần Bình An tới đưa cho Lưu Tiện Dương một bình thuốc bôi.
Nhiều năm như vậy Trần Bình An vẫn luôn rất hâm mộ Lưu Tiện Dương.
Không phải hâm mộ Lưu Tiện Dương thiên phú cao, sức lực lớn, quan hệ tốt, chỉ là hâm mộ tính cách không sợ trời không sợ đất của Lưu Tiện Dương, đi đến đâu cũng không cần lo lắng, trước giờ cũng không cảm thấy sống một mình là chuyện tệ hại gì. Bất kể Lưu Tiện Dương đến nơi nào, chung sống với ai cũng có thể nhanh chóng thân thiết, xưng huynh gọi đệ, uống rượu tù tì.
Bởi vì thân thể ông nội Lưu Tiện Dương không tốt nên từ rất sớm hắn đã phải tự lực cánh sinh, trở thành nhân vật giống như vua của đám trẻ. Bắt rắn, đánh cá, moi tổ chim, việc gì cũng thông thạo, cung gỗ cần câu, giàn ná lồng chim, giống như thứ gì Lưu Tiện Dương cũng biết làm. Nhất là hai chuyện bắt cá chạch và câu lươn ở bờ ruộng nông thôn, thiếu niên chắc chắn là người giỏi nhất trong trấn nhỏ.
Thực ra năm đó lúc Lưu Tiện Dương nghỉ học ở trường làng, vị Tề tiên sinh kia còn có lòng đi tìm ông nội của Lưu Tiện Dương đang nằm trên giường bệnh, bảo rằng có thể không thu một đồng tiền học nào. Nhưng Lưu Tiện Dương nhất quyết không đáp ứng, nói rằng hắn chỉ muốn kiếm tiền chứ không muốn đọc sách. Tề tiên sinh nói có thể bỏ tiền thuê Lưu Tiện Dương làm thư đồng của mình, nhưng Lưu Tiện Dương vẫn không chịu gật đầu.
Trên thực tế Lưu Tiện Dương sống rất tốt, cho dù lão Diêu đã chết, lò gốm bị đóng cửa, chỉ mấy ngày sau hắn đã được thợ rèn ở ngõ Kỵ Long nhìn trúng, bắt đầu xây dựng nhà lá bếp lò ở phía nam trấn nhỏ, vô cùng bận rộn.
Lưu Tiện Dương nhìn Trần Bình An thổi tắt nến đặt lên bàn, hắn thấp giọng hỏi:
- Bình thường vào sáng sớm ngươi có nghe được tiếng kêu kỳ lạ không, giống như...
Trần Bình An ngồi trên ghế dài, yên lặng chờ đợi đoạn sau.
Lưu Tiện Dương do dự một lúc, lần đầu tiên hơi đỏ mặt:
- Giống như tiếng mèo động dục.
Trần Bình An hỏi:
- Là Tống Tập Tân học mèo kêu, hay là Trĩ Khuê?
Lưu Tiện Dương trợn trắng mắt, không làm chuyện đàn gảy tai trâu nữa, hai tay chống lên ván giường, chậm rãi cong khuỷu tay, sau đó duỗi thẳng cánh tay, mông rời khỏi ván giường, hai chân rời khỏi mặt đất. Mông của hắn treo giữa không trung, bĩu môi châm chọc:
- Trĩ Khuê cái gì, rõ ràng tên là Vương Chu. Từ nhỏ họ Tống đã thích khoe khoang vớ vẩn, chẳng biết từ đâu nhìn thấy hai chữ “Trĩ Khuê” nên dùng lung tung, cũng mặc kệ ý nghĩa của hai chữ này có tốt hay không. Vương Chu gặp phải một công tử như vậy đúng là kiếp trước gây nghiệp, nếu không thì cũng không đến mức phải chịu tội chịu khổ bên cạnh Tống Tập Tân.
Trần Bình An không hùa theo ý kiến của thiếu niên cao lớn.
Lưu Tiện Dương vẫn giữ nguyên tư thế, hừ lạnh nói:
- Ngươi thật sự không hiểu à? Tại sao ngươi giúp nha đầu Vương Chu kia xách nước một lần, sau đó cô ấy lại không nói chuyện tán gẫu với ngươi nữa? Bảo đảm là do tên Tống Tập Tân kia bụng dạ hẹp hòi, vì ghen tuông nên đã đe dọa Vương Chu không cho liếc ngang liếc dọc với ngươi, nếu không thì sẽ dùng gia pháp trừng phạt, chẳng những đánh gãy chân cô ấy mà còn ném ra ngoài ngõ Nê Bình...
Trần Bình An thật sự nghe không nổi nữa, bèn ngắt lời Lưu Tiện Dương:
- Tống Tập Tân đối xử với cô ấy không xấu.
Lưu Tiện Dương thẹn quá hóa giận nói:
- Ngươi biết cái gì tốt cái gì xấu sao?
Ánh mắt Trần Bình An trong suốt, nhẹ giọng nói:
- Có đôi khi cô ấy làm việc trong sân, Tống Tập Tân ngồi trên ghế đọc quyển Địa Phương Huyện Chí gì đó của hắn, lúc cô ấy nhìn Tống Tập Tân thì luôn mỉm cười.
Ánh mắt Lưu Tiện Dương ngớ ra.
Bỗng nhiên giường gỗ đơn bạc không chịu nổi trọng lượng của Lưu Tiện Dương, từ giữa gãy thành hai nửa, khiến thiếu niên cao lớn nện mông xuống đất.
Trần Bình An cũng ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu thở vắn than dài, cảm thấy hơi nhức đầu.
Lưu Tiện Dương gãi gãi đầu đứng dậy, cũng không nói lời áy náy nào, chỉ khẽ đá Trần Bình An một cái, nhếch mép cười nói:
- Được rồi, không phải chỉ là một chiếc giường nhỏ rách nát sao. Hôm nay ta tới là để mang cho ngươi một tin tức tốt lành, chắc chắn là đáng giá hơn cái giường tồi tàn này của ngươi!
Trần Bình An ngẩng đầu lên.
Lưu Tiện Dương đắc ý nói:
- Sau khi Nguyễn sư phụ nhà ta rời khỏi trấn nhỏ, đến bên khe suối phía nam đột nhiên nói rằng muốn đào mấy cái giếng. Ban đầu nhân lực không đủ nên cần gọi người giúp đỡ, ta bèn buột miệng đề cử ngươi, nói rằng có một quả bí đao lùn sức lực tạm được. Nguyễn sư phụ cũng đã đồng ý, bảo ngươi trong hai ngày tự đi tới đó.
Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, muốn nói một tiếng cám ơn.
Lưu Tiện Dương lại giơ một bàn tay lên:
- Dừng lại, dừng lại! Đại ân không cần nói cám ơn! Nhớ ở trong lòng là được!
Trần Bình An cắn răng trợn mắt.
Lưu Tiện Dương nhìn chung quanh, thấy góc tường có một chiếc cần câu đặt nghiêng, nơi cửa sổ để một giàn ná, trên vách tường treo cung gỗ. Thiếu niên cao lớn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn được không lên tiếng.
Hắn bước dài vượt qua ngưỡng cửa, cố ý đi vòng qua đống tro tàn của lá bùa kia.
Trần Bình An nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn.
Lưu Tiện Dương đột nhiên xoay người, đối diện với Trần Bình An đang đứng trong ngưỡng cửa. Thiếu niên cao lớn khom người, chân không rời đất, xông thẳng tới mấy bước tung ra một quyền mạnh mẽ, sau đó thu quyền thẳng lưng, lớn tiếng cười nói:
- Nguyễn sư phụ đã lén nói với ta, chỉ cần luyện quyền pháp này một năm là có thể đánh chết người!
Lưu Tiện Dương dường như cảm thấy chưa đã ghiền, lại thực hiện một động tác đá chân kỳ lạ, cười nói:
- Đây gọi là chân khỏe tất vào háng, đá chết lừa say rượu! (1)
Cuối cùng Lưu Tiện Dương giơ ngón cái chỉ chỉ vào ngực mình, vênh váo nói:
- Lúc Nguyễn sư phụ truyền thụ quyền pháp cho ta, ta có vài suy nghĩ tâm đắc nên đã tán gẫu với ông ấy, chẳng hạn như cảm ngộ của ta về tuyệt học làm gốm bí truyền “Khiêu Đao” của lão Diêu. Nguyễn sư phụ khen ta là kỳ tài luyện võ trăm năm mới gặp. Sau này ngươi cứ theo ta lăn lộn, ăn uống no say không thiếu phần ngươi!
Khóe mắt Lưu Tiện Dương liếc thấy nha hoàn ở sát vách đã vào nhà, trong thoáng chốc không còn hứng thú diễn vai anh hùng hảo hán nữa, thuận miệng nói với Trần Bình An:
- Đúng rồi, ban nãy lúc ta đi qua cây hòe già, chỗ đó có một lão già tự xưng là “người kể chuyện” đang loay hoay bày sạp, còn nói lão đã tích góp một bụng chuyện lý thú về các kỳ nhân muốn kể với chúng ta, nếu ngươi rảnh rỗi có thể đi xem thử.
Trần Bình An gật đầu.
Lưu Tiện Dương bước nhanh rời khỏi ngõ Nê Bình.
Trấn nhỏ lưu truyền rất nhiều câu chuyện về thiếu niên bướng bỉnh đi lại một mình này, nhưng thiếu niên thích tự nhận tổ tiên là tướng quân mang binh đánh giặc, cho nên nhà hắn mới có món bảo giáp truyền thừa nhiều đời kia.
Trần Bình An đã tận mắt nhìn thấy một lần, nói là bảo giáp chứ thực ra hình dạng của nó rất xấu, giống như mụn cóc trên người, lại giống như vảy kết trên cây già vậy.
Nhưng đám bạn cùng lứa với Lưu Tiện Dương lại không nói như vậy, chỉ nói tổ tiên của Lưu Tiện Dương là một tên lính đào ngũ chạy trốn tới trấn nhỏ, chấp nhận ở rể nhà người khác, may mắn mới thoát khỏi quan phủ truy bắt. Bọn chúng nói chắc như đinh đóng cột, giống như đã tận mắt nhìn thấy tổ tiên của Lưu Tiện Dương trốn khỏi chiến trường ra sao, lê lết đến trấn nhỏ này như thế nào.
Trần Bình An suy nghĩ một lúc, ngồi xổm bên cạnh ngưỡng cửa, cúi đầu thổi bay đống tro tàn kia.
Chẳng biết từ lúc nào Tống Tập Tân đã đứng ở bên kia tường viện, bên cạnh là tỳ nữ Trĩ Khuê. Hắn hô lên:
- Có muốn đến chỗ cây hòe chơi với chúng ta không?
Trần Bình An ngẩng đầu lên:
- Không đi đâu.
Tống Tập Tân nhếch mép:
- Đồ chán ngắt.
Hắn quay đầu cười nói với nha hoàn của mình:
- Trĩ Khuê, chúng ta đi thôi! Đi mua cho cô một bình phấn hoa đào bụng tướng quân. (2)
Cô ngượng ngùng nói:
- Một lọ nho nhỏ là đủ rồi.
Tống Tập Tân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước dài đi tới trước:
- Người của Tống gia ta quen sống xa hoa, mấy đời nhung lụa sao có thể hẹp hòi, chẳng phải là làm nhục nếp nhà?
Trần Bình An ngồi ở ngưỡng cửa dụi dụi trán. Thực ra lúc Tống Tập Tân này không nói những lời bậy bạ kia thì cảm giác gây cho người ta cũng không tệ, nhưng ví dụ như lúc này, nếu Lưu Tiện Dương có mặt thì nhất định sẽ nói hắn rất muốn cầm một cục gạch đập vào gáy Tống Tập Tân.
Trần Bình An nghiêng người dựa vào cửa nhà, suy nghĩ đến tình cảnh ngày mai quá nửa sẽ giống như hôm nay, ngày mốt thì sẽ giống như ngày mai, cứ lặp đi lặp lại, thế là cuộc đời của Trần Bình An hắn sẽ luôn tiếp tục như vậy, cho đến cuối cùng đi theo lão Diêu.
Người ăn đất cả đời, đất ăn người một lần.
Đến cuối đời nhắm mắt, khi mở ra có lẽ đã là chuyện của đời sau rồi.
Thiếu niên cúi đầu nhìn giày cỏ dưới chân, đột nhiên mỉm cười.
Giẫm trên phiến đá xanh và giẫm vào đống bùn lầy, cảm giác không giống nhau cho lắm.
---------
Lưu Tiện Dương rời khỏi con ngõ nhỏ, lúc đi qua gian hàng coi bói, đạo nhân trẻ tuổi kia lại mời chào:
- Tới đây, tới đây, bần đạo thấy khí sắc của cậu như lửa nóng đun dầu, tuyệt đối không phải là điềm lành. Nhưng đừng lo lắng, bần đạo có một phương pháp giúp cậu tiêu trừ tai nạn...
Lưu Tiện Dương thoáng ngạc nhiên, nhớ được đạo sĩ này trước kia thường giải xăm đoán mệnh cho người khác. Chưa nói đến chuyện đúng hay sai, nhưng người này thật sự chưa từng chủ động mời chào, gần như đều do người khác tình nguyện mắc câu. Chẳng lẽ hiện nay lò gốm bị quan phủ triều đình đóng cửa, đạo sĩ này cũng bị vạ lây không kiếm ăn được gì, cho nên thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót?
Lưu Tiện Dương cười mắng:
- Phương pháp của ngươi là dùng tiền để tiêu trừ tai nạn đúng không? Cút ngay cho đại gia ngươi, muốn lừa tiền trong túi ta thì chờ kiếp sau đi!
Đạo nhân trẻ tuổi cũng không tức giận, hô to với thiếu niên cao lớn kia:
- Chỉ mong năm nay được thịnh vượng, ai ngờ số mệnh có tai ương. Không họa chẳng chịu cầu thần tiên, muốn được yên ổn thì thắp hương... nên thắp hương đấy...
Lưu Tiện Dương bỗng xoay người, chạy nhanh như bay về phía gian hàng coi bói, vừa xoa tay vừa la lên:
- Thắp hương đúng không, ta đốt gian hàng của ngươi trước đã!
Đạo nhân hiển nhiên bị dọa cho hoảng hồn, sau khi đứng dậy cũng không quan tâm tới gian hàng được nữa, chạy vắt giò lên cổ.
Lưu Tiện Dương đứng bên cạnh gian hàng, cười sằng sặc nhìn bóng dáng chật vật của đạo nhân. Hắn liếc thấy ống xăm trên bàn bèn tùy ý đưa tay hất ngã nó, những thẻ xăm bằng trúc kêu rào rào trượt ra khỏi ống, cuối cùng tạo thành hình quạt trên bàn.
Lưu Tiện Dương đưa tay chỉ vào đạo nhân đã dừng lại ở phía xa:
- Sau này gặp ngươi lần nào đánh lần đó!
Đạo nhân trẻ tuổi chắp tay thi lễ, cầu xin dung thứ.
Lúc này Lưu Tiện Dương mới bỏ qua.
Đợi đến khi thiếu niên cao lớn đi xa, đạo nhân trẻ tuổi mới dám ngồi xuống lại, thở dài:
- Thế đạo gian khổ, lòng người không chất phác như xưa, hại bần đạo muốn sống qua ngày cũng không dễ dàng.
Ngay lúc này ánh mắt đạo nhân sáng lên, vội nhắm mắt lại cao giọng nói:
- Hồ nước đầy... ếch kêu hỗn loạn, thứ đâm lòng người là nhân tâm. Nơi này công danh bèo trên nước, chỉ cần gió thổi dạt bốn phương!
Đôi thiếu niên thiếu nữ kia hiển nhiên nghe được lời nói của đạo nhân, chỉ tiếc là không có ý dừng lại.
Đạo nhân khẽ mở mí mắt, trông thấy lại sắp bỏ lỡ một vụ làm ăn, đành phải vỗ vào mặt bàn nói lớn:
- Trạng nguyên vốn đến từ nhân gian, tể tướng chỉ là kẻ trên đời. Học theo tiên nhân danh tiếng lớn, đắc ý hả hê tinh khí thần!
Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê vẫn tiếp tục đi tới.
Đạo nhân chán nản ủ rũ, thấp giọng lẩm bẩm:
- Cuộc sống này không qua nổi rồi.