Hai người cơ thiếp vốn không hề chú ý tới Hoa Trứ Vũ, giờ nghe thấy Bạch Mã phu nhân hỏi như vậy, mới dời tầm mắt khỏi người Tiêu Dận nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ đứng dưới ánh trăng mông lung, bị vài ánh mắt phức tạp soi mói mà trên mặt vẫn thản nhiên như cũ. Trong lòng nàng chợt nhớ tới ngày hôm đó, nàng bước trên tấm thảm đỏ gả ra ngoài, cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như vậy. Trong lòng nàng nhất thời cảm thấy phiền muộn.
Tiêu Dận quay đầu, vân đạm phong khinh nhìn Hoa Trứ Vũ, thản nhiên nói: “Nhũ mẫu, đây chỉ là một nô tỳ.”
Trong mắt Bạch Mã hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi lãnh đạm xoay người đi vào bên trong phủ.
Cơ thiếp Tiêu Dận nghe thấy Hoa Trứ Vũ chỉ là một ả nô tỳ, lại nhìn thấy trang phục thị nữ trên người Hoa Trứ Vũ, cảm giác như trút được gánh nặng cười cười, quay người đi theo Tiêu Dận và lão phu nhân.
Hoa Trứ Vũ theo sau bọn họ, bước vào phủ thái tử của Tiêu Dận.
Tuy cũng không còn sớm nhưng khắp phủ Thái Tử đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng, Bạch Mã phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi tiệc tẩy trần cho Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết, qua một hành lang thẳng dài và một sân viện mới tới được đại điện, trên cánh cửa đại điện ghi rõ ba chữ: Khánh An Cung.
Toàn bộ chỗ này đều được xây bằng đá cẩm thạch, dù không được tinh xảo quý giá như Nam Triều, nhưng vẫn có nét độc đáo riêng. Sàn điện làm từ những khối đá xanh mài vuông vức, cỡ ba thước một khối, bóng loáng soi được cả người. Nóc nhà rất cao, những cây trụ gỗ thô chạm khắc hình phi long. Đứng trong điện rộng lớn như vậy, có thể vọng lại tiếng người nói chuyện.
Trong điện trang hoàng lộng lấy, chính giữa đại điện là một chiếc ghế dựa dát vàng ngọc, nên Hoa Trứ Vũ đoán nơi này chính là tẩm cung của Tiêu Dận. Tiêu Dận vừa mới nói nàng là nô tỳ của hắn, không biết Hồi Tuyết đưa nàng tới nơi này làm gì.
“Hồi Tuyết, không biết điện hạ muốn xếp ta ở đâu?” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Hồi Tuyết đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Đan Hoằng, hiện giờ cô là nô tỳ phủ Thái Tử, sau này khi nói chuyện trước mặt chủ nhân nhất định phải tự xưng nô tỳ. Phủ Thái Tử không thể so sánh với bên ngoài, cô phải làm cho tốt bổn phận của mình, nếu chọc giận điện hạ hoặc những chủ nhân khác, thì chỉ có cô phải chịu thiệt thôi.”
Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, lập tức cong miệng cười nói: “Đan Hoằng nhớ rồi.” Nàng đã từng chết một lần, quân kĩ cũng từng làm qua, chẳng lẽ không làm nổi một nô tỳ hay sao?
Vẻ mặt Hồi Tuyết hòa hoãn lại, tiếp tục nói: “Nơi này là tẩm cung cua điện hạ, sau này cô sẽ ở thiên điện, làm tư tẩm của điện hạ.”
“Tư tẩm là chức gì? Làm những việc gì?” Hoa Trứ Vũ vừa nghe thấy “Tư tẩm”, trong lòng lại sững sờ thêm lần nữa.
“Nói trắng ra, là người chuyên trải giường xếp chăn cho điện hạ.” Hồi Tuyết thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, còn có loại công việc như thế này. Chuyên trải giường xếp chăn cho Tiêu Dận?
“Này, thế không có việc gì khác, giống như nấu nước, giặt giũ, hay quét dọn sao?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Đó đều là những việc nặng nhọc, việc tư tẩm chính là công việc nhàn hạ nhất, bọn thị nữ ai cũng tranh nhau làm.” Hồi Tuyết thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ nói.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cũng hiểu, bọn họ tranh giành công việc này, tuyệt đối không phải vì nó nhẹ nhàng, mà là có thể nhìn thấy Tiêu Dận mỗi ngày.
“Nếu mọi người đều muốn tranh giành, vậy để bọn họ làm sẽ tốt hơn. Hay cô cho ta đi quét dọn đi.” Có thể cách ly Tiêu Dận càng xa càng tốt, tốt nhất là để hắn quên mất nàng, như vậy đợi vết thương bình phục, nàng có thể tìm cách chạy trốn.
“Đây là mệnh lệnh của điện hạ, Hồi Tuyết không có quyền thay đổi, nếu cô không muốn làm, có thể đi cầu xin điện hạ.” Hồi Tuyết vừa nói vừa đi đến thiên điện, mở cửa một căn phòng nói “Sau này cô sẽ ở đây, mỗi ngày cô chỉ cần thay ga giường, trải chăn màn trước khi điện hạ đi ngủ, nếu trời lạnh, cô chỉ cần ủ ấm chăn cho điện hạ là được. Cô nhớ rõ chưa?”
Hoa Trứ Vũ nhăn mày nhăn mặt, không biết mình có nghe lầm hay không.
Mặc dù nàng xuất thân phú quý, tỳ nữ trong phủ cũng xếp thành đàn, nhưng tối nay là lần đầu tiên nghe thấy có chức “Tư tẩm”, lần đầu tiên nghe thấy việc ủ chăn. Có lẽ nàng ở bên ngoài chịu khổ quá lâu, chưa được trải qua cảm giác hưởng thụ này, không biết có phải nhà quyền quý nào cũng bày ra nhiều trò như thế không.
Ủ chăn, không lẽ giống như làm ấm giường trong lời Bình Lão Đại nói chuyện phiếm với Khang Lão Tam? Chẳng lẽ nàng phải vào đó ủ cho ấm, rồi Tiêu Dận mới vào ngủ? Đừng nói tới làm, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy thật xấu hổ.
Nàng không muốn làm việc này.
Bây giờ đã là tháng ba, vùng Tây Bắc cũng dần dần ấm lên. Chắc chưa phải đi làm ấm giường, nhưng đợi đến mùa đông giá rét, ai biết được nàng phải làm thế nào?
“Nhớ hết rồi, còn gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ cười nói.
“Hết rồi, ta đi trước đây. Lát nữa, cô nhớ trải giường chiếu cho điện hạ.” Hồi Tuyết nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Hoa Trứ Vũ dựa vào giường nhìn qua chỗ ở của mình, đây là một gian phòng nhỏ sạch sẽ, tuy bày biện khá đơn giản, nhưng vật dụng đều là những đồ quý giá, không hổ danh là cung điện của Thái Tử.
Mấy ngày bôn ba trên xe ngựa khiến nàng cảm thấy rất buồn ngủ, vừa đặt lưng lên giường, Hoa Trứ Vũ đã cuộn tròn người trên chiếc giường êm ái. Trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người truyền tới, Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu tỉnh dậy, thì thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã lên rất cao, trời đã rất khuya.
Hoa Trứ Vũ xoay người rời khỏi giường, nghĩ tới những lời Hồi Tuyết dặn dò nàng, liền mở cửa đi về phía tẩm điện của Tiêu Dận. Bây giờ nàng phải giấu nghề ở lại phủ Thái Tử, an tâm dưỡng thương, không thể bị trách phạt.
Nàng bước nhanh vào tẩm điện Tiêu Dận, dẫm lên những tảng đá xanh soi rõ gương mặt người, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn lụa vàng óng ánh, đi về chiếc giường lớn khảm vàng ngọc. Không thể không nói, Tiêu Dận đúng là người biết cách hưởng thụ, chiếc giường này cũng thật lớn quá đi.
Nghe tiếng người tới càng lúc càng gần, Hoa Trứ Vũ vội vàng đi tới gần một chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một bộ chăn đệm. Tay nàng vẫn còn mang nẹp gỗ không được linh hoạt lắm, chỉ có thể dùng một tay trải giường chiếu, động tác có phần chậm chạp, đến khi làm xong đã nghe thấy tiếng người đi đến cửa đại điện.
Xem ra Tiêu Dận đã trở lại. Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua giường, thấy không còn gì chê trách mới lui ra ngoài. Cửa đại điện vang lên tiếng thị nữ quỳ lạy, Tiêu Dận đã bước vào trong.
Lúc này đi ra ngoài đại điện sẽ chạm mặt với Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ vội trốn vào một góc khuất bên ngoài. Lặng yên nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Dận đang uể oải nhấc từng bước chân đi qua đám thị nữ kia, hắn không chỉ có một mình, mà còn đang ôm lấy một người phụ nữ trong lòng.
Người này, chính là nữ nhân mặc áo đỏ nàng mới nhìn thấy ngoài cửa phủ Thái Tử.
Lúc này, nàng ta như con chim nhỏ nép vào trong lòng Tiêu Dận, đôi mắt đẹp nhìn về phía trước, trên mặt thoáng ửng hồng đầy vẻ quyến rũ phong tình, thật là kích thích. Dáng người phiêu dật như một đám mây màu hồng, trên tay áo thêu chỉ sáng màu, lấp lánh dưới ánh đèn. Sợi dây lưng nhiều màu rủ xuống, lộ ra vòng eo thon thả thướt tha.
Xem ra người đàn ông này không thể thiếu phụ nữ, mới từ chiến trường trở về đã vội vàng cho gọi cơ thiếp tới thị tẩm.
Chắc Tiêu Dận đã uống không ít rượu, trong mắt lộ rõ vẻ say mê. Kim quan cột tóc đã rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, toàn thân mang theo sự quyến rũ tà ác, cùng với sức hấp dẫn khó có thể chống cự.
Hai người ôm ấp lướt qua Hoa Trứ Vũ đi vào trong phòng, chỉ một lát sau, Hoa Trứ Vũ liền nghe thấy tiếng cười từ tình đầy sung mãn của Tiêu Dận vọng ra.
Nàng xê dịch bước chân, lặng lẽ rời khỏi góc khuất vội vã bước ra cửa đại điện.
Nhưng vào đúng lúc này, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lạnh của Tiêu Dận: “Tư tẩm! Là ai tư tẩm, lăn ra đây cho bản điện hạ!”
Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ, trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống. Nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những thị nữ hầu hạ trong điện đều dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt như thầm nói một câu: “Cô xong rồi……”
Hoa Trứ Vũ thật không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiêu Dận đang tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái lại có thể tức giận tới mức này. Nàng chỉ đành cúi đầu đi về phía trước, hy vọng Tiêu Dận quên đi người tư tẩm là nàng, không cố ý làm khó nàng.
“Tối nay là cô tư tẩm sao?” Giọng nói của Tiêu Dận truyền xuống từ trên giường, cách mấy lớp màn trùng trùng điệp điệp, không nghe rõ cảm xúc của hắn.
“Đúng là nô tỳ!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, cố ý sửa cho giọng nói thô ráp, không hy vọng hắn nhận ra giọng nói của mình.
“Kéo ra ngoài, đánh hai mươi trượng!” Tiêu Dận thản nhiên nói, tuy âm lượng không cao, nhưng trong điện đang yên lặng không một tiếng động này, lại nghe thấy rất rõ, rất mạnh mẽ.
Có vài thị nữ tuân mệnh tiến lên, định kéo Hoa Trứ Vũ đi.
“Từ đã!” Hoa Trứ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ánh nến khẽ lay động, chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn lụa mỏng manh như sương như khói, hiện lên bóng người phiêu dật. Người phía sau màn, uể oải lười nhác, mơ hồ có một bàn tay ngọc đang quấn lấy cổ hắn.
“Không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì mà bị điện hạ trừng phạt như vậy.” Hai mươi trượng cũng không phải là hình phạt nhẹ. Bây giờ nàng còn không có nội lực hộ thể, sẽ khó mà chịu được.
“Điện hạ, đây không phải thị nữ ngài mang về sao? Sao lại to gan như vậy?” Một giọng nữ truyền qua màn lụa, vẫn mềm mại quyến rũ vô cùng.
“Chăn đệm lạnh như vậy, sao cô dám trải lên cho bản điện hạ ngủ?” Ngoài giọng nói lạnh lùng, còn có hai đạo ánh sáng, sắc bén nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, thì ra vẫn phải làm ấm giường sao? Trên chiến trường gian khổ như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh như thường. Người như vậy, sao còn bày đặt chăn gối lạnh lẽo? Có khi nào hắn biết người tư tẩm là nàng, nên cố ý muốn hành hạ nàng!?
“Điện hạ, nô tỳ không làm sai. Chăn đệm này nô tỳ đã làm ấm qua, chỉ là điện hạ về quá muộn nên mới bị lạnh như vậy.” Hoa Trứ Vũ kéo dài giọng nói, hy vọng Tiêu Dận không phạt nàng là được “Nếu điện hạ thấy lạnh, nô tỳ sẽ làm ấm lại.”
“Như vậy đi, cô làm ấm lại cho bản điện hạ, bản điện hạ sẽ tha cho cô!” Tiêu Dận miễn cưỡng nói.
“Vâng!” Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài một hơi, không ngờ lần này Tiêu Dận lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng nàng đợi một lúc cũng không thấy ai mang chăn đệm ra cho nàng. Nàng nhìn xung quanh, lại thấy ánh mắt một thị nữ nhìn nàng đây thông cảm. Xem ra, Tiêu Dận cố ý muốn làm khó nàng, hắn nghĩ nàng không dám đi vào lấy chăn. Nếu không lấy được chăn đệm ra, không làm ấm được, sẽ bị xử phạt.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh, vươn tay vén tấm rèm che bằng lụa mỏng lên.
Hành động này khiến các thị nữ phía sau hít khí lạnh liên tục, kinh ngạc trợn mắt, há hốc mồm.
Trước mắt hiện lên một cảnh xuân đầy ái muội, Tiêu Dận tựa vào giường, mái tóc đen tùy ý rơi xuống người. Quần áo hỗn loạn lộ ra bộ ngực tráng kiện màu lúa mạch. Một cánh tay ngọc trắng như tuyết đang vờn quanh cổ hắn, trên cổ tay có chiếc vòng mã não màu đỏ, đeo trên da thịt trắng nõn trông thật là lóa mắt.
Chỉ có Hoa Trứ Vũ vẫn điềm nhiên như thường, dùng tay trái kéo chăn đệm trên giường xuống.
Cơ thiếp Tiêu Dận thở mạnh một tiếng, vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ thẳng vào Hoa Trứ Vũ: “Cô…… Cô…… Cô thật to gan!”
“Phụ nữ Nam Triều ai cũng to gan như cô vậy sao?” Tiêu Dận nheo mắt, âm trầm đánh giá Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Cái này có tính là gì? Điện hạ dám lộ, chẳng lẽ ta không dám nhìn sao?”
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy những cảnh này.
Có một lần, nàng vô tình chạm mặt các binh sĩ trong doanh ra bờ sông tắm rửa, lúc đó nàng giật nảy mình vội vàng xoay người rời đi. Có vài tên cố tình cười chê nàng chưa bao giờ tắm rửa cùng bọn họ, nói nàng không biết chiêu hiền đãi sĩ. Vài người vây nàng lại, đem nàng ném xuống nước, muốn nàng tắm cùng với bọn họ. Lần đó, nàng đã rất tức giận, sau khi cho vài tên nếm mùi đau khổ mới thoát được ma chưởng của bọn họ.
Tuy nói trong quá trình đánh nhau, nàng đã cố hết sức không nhìn về phía bọn họ, nhưng dù ít dù nhiều, vẫn nhìn thấy được những thứ không nên nhìn.
Sau đó, nàng chỉ giải thích mình bị bệnh không thể tắm dưới nước sông lạnh lẽo. Có trời mới biết, khi đó đang là mùa hè nắng chói chang, được tắm rửa trong lòng sông thoải mái tới mức nào.
Hoa Trứ Vũ dùng sức kéo chăn đệm trên giường xuống, quần áo trên người cơ thiếp kia đã cởi ra được hơn nửa, lúc này không có đệm chăn, chỉ biết ưm một tiếng, lui ra sau lưng Tiêu Dận.
Tiêu Dận nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, hắn từ từ đứng dậy nghênh đón ánh mắt thản nhiên của nàng. Cũng không hề để tâm tới bộ ngực đã lộ quá nửa của mình mà đi về phía Hoa Trứ Vũ, được vài bước đã áp sát, khóa chặt người nàng lại.
Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến Hoa Trứ Vũ không tự chủ được lùi lại mấy bước. Tiêu Dận từng bước ép sát, ép nàng đi đến sát tường, hắn vươn hai tay, một trái một phải chống lên trên tường, nhốt Hoa Trứ Vũ vào trong vòng tay của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ gần nàng trong gang tấc, màu mắt tím dưới ánh nến càng thêm thâm sâu, nặng nề mà cháy bỏng nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, ngẩng cao đầu lên chống lại ánh mắt hắn, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Nàng thật sự không nhìn ra ánh mắt kia đang ẩn giấu điều gì.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
Tiêu Dận đột ngột nắm lấy cằm nàng, Hoa Trứ Vũ bị ép nhìn thẳng vào mắt hắn, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng biểu hiện ra ngoài lại vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt Tiêu Dận lộ ra tia sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Nói cho cô biết, bản điện hạ không phải là người ai muốn cũng có thể nhìn, món nợ này sớm muộn gì cũng phải đòi lại, bản điện hạ không phải người thích chịu thiệt!” Nói xong, buông cằm Hoa Trứ Vũ ra, tươi cười rạng rỡ.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn cười mà cảm thấy phát sợ, ôm chặt lấy chăn chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài điện, những thị nữ khác đã chuẩn bị xong bếp lò, lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết thì ra phải làm ấm chăn đệm bằng thứ này. Nàng ngồi xuống hơ qua chăn đệm, thì lại thấy cơ thiếp Tiêu Dận ăn mặc chỉnh tề bước ra. Vẫn còn chưa thị tẩm đã phải rời đi, chắc là do chuyện vừa rồi khiến Tiêu Dận mất hứng. Lúc cơ thiếp kia đi ngang qua Hoa Trứ Vũ, còn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, rồi mới lắc mông rời đi.
Ánh mắt kia cũng thật đáng sợ, Hoa Trứ Vũ cười khổ, xem ra lần này nàng đã đắc tội với người khác, e rằng sau này khó mà sống yên ổn trong phủ.
Tư tẩm quả thật là một công việc nhàn hạ, chỉ cần trải chăn đệm mỗi tối trước khi Tiêu Dận đi ngủ, rồi gấp chăn đệm cho gọn gàng sau khi hắn tỉnh dậy. Tuy công việc khá nhẹ nhàng nhưng lại thường xuyên phải chạm mặt Tiêu Dận. Nếu đổi là những thị nữ ái mộ Tiêu Dận, chắc sẽ cảm thấy vui sướng vô cùng.
Nhưng đối với Hoa Trứ Vũ mà nói đây đúng là cực hình.
Ngày nào cũng chạm mặt Tiêu Dận như vậy, chỉ cần nàng vừa rời khỏi phủ Thái Tử, Tiêu Dận sẽ lập tức phát hiện ra ngay. Hơn nữa, mấy ngày nay, Tiêu Dận không hề cho gọi người tới thị tẩm.
Tục ngữ nói, mảnh đất lắm người nhiều ma. Ở bên ngoài bắt đầu lan truyền những tin đồn không tốt về nàng.
Mầy ngày nay, nhân lúc buổi trưa ít người, Hoa Trứ Vũ thường chạy ra sau hoa viên phủ Thái Tử xem xét địa hình. Vết thương trên tay đã sắp khỏi hẳn, có thể hoạt động tự nhiên, nếu tìm được cơ hội nàng sẽ lập tức rời khỏi đây.
Đã dần vào tháng tư, tuy mùa xuân ở Tây Bắc Đến muộn nhưng cũng vẫn tới. Hoa viên phủ Thái Tử, đã trở thành một nơi có đầy cảnh đẹp. Các loài hoa đua nhau nở, bướm trắng bay đùa trong gió. Khi thì có tiếng chim thanh thúy hót trong rừng truyền ra, rất êm tai.
Phong cảnh hoa viên tuy đẹp, nhưng lại không hề yên tĩnh như Hoa Trứ Vũ tưởng tượng.
Ở hồ nước trước mặt, có một đám thị nữ vây quanh hai người phụ nữ.
Hoa Trứ Vũ biết, hai người đó là hai cơ thiếp của Tiêu Dận. Người mặc áo đỏ thị tẩm đêm đó tên là Mai Na, một người khác là Tuyết Cơ.
Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi trước hồ nói chuyện gì đó, dáng vẻ rất hòa hợp.
Hoa Trứ Vũ hơi nhướng mày, xem ra, Tiêu Dận không chỉ biết cách trị quân mà còn biết cách chế ngự cơ thiếp. Nàng nghe nói phàm là cơ thiếp, phần đông đều đấu tranh gay gắt với nhau, không ngờ quan hệ giữa các cơ thiếp của Tiêu Dận lại tốt như vậy.
Nàng rẽ sang một góc khác định tránh khỏi đám người này, không ngờ tới có người tinh mắt đã nhìn thấy nàng.
“Ai u, đây không phải ả thị nữ đã cám dỗ thái tử điện hạ sao?” Giọng nói đầy xem thường của Mai Na nhẹ nhàng đưa tới.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn lại, rồi tiếp tục đi về phía trước. Trước mắt, nàng không muốn xung đột với bất kỳ ai. Nàng không muốn gây chuyện, nhưng mà có người không muốn buông tha cho nàng.
Mai Na cũng không ngờ Hoa Trứ Vũ coi nàng như không khí. Giận dữ đứng dậy sai bọn thị nữ đuổi theo.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, thấy bản phu nhân còn không quỳ xuống? Đừng tưởng ngươi là tư tẩm của điện hạ, thì là điện hạ sủng ái ngươi. Ngươi nhìn ngươi xem, chỉ có một mình đơn độc đi dạo ngoài vườn, ngay cả một thị nữ cũng không có. Xem ra, điện hạ cũng không hề coi trọng ngươi, quân kỹ thì mãi chỉ là quân kỹ, điện hạ chỉ muốn chơi đùa với ngươi, sẽ không cho ngươi danh phận gì hết.” Trong giọng nói của Mai Na đầy sự khinh thường và ghen tức.
Hoa Trứ Vũ đột ngột dừng bước, lạnh lùng cười, nàng đứng yên dưới một gốc cây đào xoay người lại. Đúng lúc mùa hoa nở nộ, hoa đào nở đầy cành, dày đặc chi chít. Nụ cười của nàng, như ngọn lửa rực sáng giữa màu hoa đỏ, càng lúc càng lạnh.
“Cô nói cái gì?” Nàng lạnh lùng nhíu mày lại, trong giọng nói có khí thế khiến người ta kinh hãi.
Mai Na ngẩn người, nhưng rất nhanh đã chống nạnh cười nói: “Từ sau khi ngươi tới đây, điện hạ không cho triệu tẩm nữa. Nhưng ngươi nghĩ chuyện ngươi làm người khác không biết sao, danh nghĩa là tư tẩm, hàng đêm lại câu dẫn điện hạ thị tẩm. Đêm hôm đó, thấy điện hạ ở cùng chỗ với ta, là ngươi cố ý không làm ấm chăn đệm, ngươi tưởng điện hạ chỉ độc sủng một người sao. Đáng tiếc, ngươi chỉ là một quân kỹ. Điện hạ không bao giờ chạm vào kỹ nữ, tuy bây giờ ngài bị ngươi mê hoặc, nhưng chỉ là chơi đùa thôi. Ta khuyên ngươi đừng nên đắc ý quá sớm.”
Hoa Trứ Vũ ngẩn người.
Nàng không biết, mình là nhân vật chính trong một tin đồn giật gân như thế.
Tư tẩm biến thành thị tẩm?
Những người này có trí tưởng tượng thật phong phú!
“Mai Na tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy. Biết đâu sau này cô ấy sẽ trở thành tỷ muội với chúng ta, đừng dọa muội ấy sợ.” Tuyết Cơ kiều diễm đi tới, toàn thân váy gấm màu xanh nhạt, búi tóc Trường Thùy, vô cùng thanh nhã.
“Tỷ muội gì, sao điện hạ có thể để một quân kỹ làm tỷ muội với chúng ta!” Mai Na cười nhạo.
Hoa Trứ Vũ không ngờ, ngoài thân phận công chúa hòa thân Nam Triều, chuyện mình làm quân kĩ bọn họ cũng biết, một câu “Quân kĩ” đầy nhục nhã.
Sự nhục nhã này bao giờ mới chấm dứt?
Tất cả đều do Tiêu Dận ban tặng!
Nàng thản nhiên nhíu mày, lạnh lùng cười: “Mai Na phu nhân, cô cũng biết, điện hạ không thích chạm vào kỹ nữ, nhưng ta lại là một ngoại lệ. Có lẽ, điện hạ sẽ có thể có thêm ngoại lệ nữa! Phải không?”
Vẻ mặt Mai Na cứng ngắc, nàng trừng đôi mắt đẹp nhìn người con gái đứng dưới gốc hoa trước mắt. Nàng chỉ mặc một bộ đồ vải bình thường, thản nhiên dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp, tóc dài khẽ thả vẽ thành dòng nước gợn sóng lăn tăn.
---
Đêm.
Hoa Trứ Vũ thông qua khung cửa sổ, nhìn ra ngoài sân.
Trong sân có một gốc cây cổ thụ nở hoa chi chít, dưới ánh trăng nhấp nhô như sương mù lúc ẩn lúc hiện. Hương hoa xuyên thấu qua cửa sổ thấm vào tận trong phòng, mang theo hương thơm nồng nàn.
Những lời Mai Na nói ban sáng vẫn còn lởn vởn quanh tai khiến nàng cảm thấy phiền chán. Trong lòng nàng cũng rõ, nàng đã sa vào vòng xoáy tranh giành tình cảm giữa những cơ thiếp của Tiêu Dận. Nếu còn ở lại phủ Thái Tử, chỉ sợ đám cơ thiếp của hắn sẽ coi nàng như chướng ngại vật, tự mình chuốc lấy phiền phức.
Mặc dù Tiêu Dận rất đáng hận nhưng hắn còn là một đại nam nhân, có phạt nàng cũng là quang minh lỗi lạc. Còn các cơ thiếp giành giật tình cảm với nhau, trước nay đều dùng thủ đoạn ném đá giấu tay, xem tình trạng của nàng hiện giờ rất khó phòng tránh.
Trong lòng đang ngổn ngang trăm mối, thân vệ của Tiêu Dận là Lưu Phong bỗng tới gọi nàng qua đó.
Sắc trời đã không còn sớm, mới vừa rồi nàng cũng đã sắp chăn đệm gọn gàng cho Tiêu Dận, lúc này gọi nàng đến đó, không biết là có chuyện gì? Vừa đi vừa nghĩ, thoáng chốc đã đến tẩm điện của Tiêu Dận.
Ánh đèn trong điện sáng ngời, Tiêu Dận ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, mi mắt buông xuống, hình như rất chuyên chú. Ánh sáng màu vàng chiếu lên sống mũi cao thẳng của hắn, hắt lên đôi lông mày rậm rạp. Khí chất lạnh lùng thường ngày đã hoàn toàn biến mất, nhìn qua trông thật bình thản.
Bộ dạng của hắn cũng rất được, bảo sao đám cơ thiếp và tỳ nữ ngày nào cũng hao tổn tâm cơ tìm mọi cách trèo lên giường hắn. Chỉ là những chuyện này vốn không liên quan đến nàng, vậy mà cũng vô cớ bị kéo vào trong.
Lưu Phong dẫn nàng tới đây, sau khi thi lễ với Tiêu Dận liền lui ra ngoài. Hoa Trứ Vũ cũng không để ý, đứng yên trong phòng, mím môi không nói gì.
Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy xuy xuy trong không khí.
Bỗng nhiên, một tiếng vỗ cánh phá tan bầu không khí trống trải kia.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, lúc này mới thấy Hải Đông Thanh đã đứng trên vai Tiêu Dận từ bao giờ, lúc này đang nghiêng đầu nhìn nàng đánh giá, một đôi mắt ưng đen như mực, rất có linh tính.
Chủ nhân xấu xa, con chim này cũng chẳng tốt đẹp gì! Hoa Trứ Vũ lạnh lùng liếc Hải Đông Thanh.
“Tới đây mài mực cho bản điện hạ!” Tiêu Dận buông quyển sách trên tay xuống, lạnh lùng ra lệnh.
Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, thấy những thị nữ hầu hạ xung quanh làm như không nghe thấy, người bưng nước trà vẫn tiếp tục bưng nước trà, là Tiêu Dận bảo nàng mài mực sao? Ở đây hình như cũng chỉ có mình nàng nhàn rỗi.
Quả nhiên, thấy nàng đứng im không nhúc nhích, Tiêu Dận ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Thế nào, bây giờ bản điện hạ không sai bảo được cô nữa sao?”
“Nô tỳ không dám!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu, thản nhiên nói, “Nô tỳ là tư tẩm.”
Tiêu Dận cười mỉa mai, nheo mắt nói: “Từ hôm nay cô không còn là tư tẩm nữa. Vết thương trên tay đã khỏi, sau này làm tỳ nữ bên người bản điện hạ! Mài mực!”
Hoa Trứ Vũ cau mày, muốn nàng làm tỳ nữ bên người?
Hồi Tuyết mới là tỳ nữ bên người của Tiêu Dận, mỗi ngày ngoài việc ăn ngủ, còn lại đều ở bên hầu hạ hắn. Lúc hắn ăn thì chia thức ăn, khi hắn xử lý công vụ thì soi đèn mài mực, lúc ra ngoài cũng phải đi theo, cả ngày như hình với bóng, nếu gặp lúc tâm trạng hắn không tốt, còn bị quở trách……
Huống chi, nếu làm tỳ nữ bên người hắn, nàng càng khó trốn thoát.
“Nô tỳ ngu dốt, sợ không đảm nhiệm được trọng trách này!” Hoa Trứ Vũ cúi thấp đầu, chậm rãi nói.
Tiêu Dận phất tay áo đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, đôi mắt tím thâm sâu không thấy đáy, không biết từ khi nào, trên mặt đã phủ thêm một lớp hàn sương, không khí trong phòng đông lạnh lại khiến người ta không rét mà run.
“Điện hạ! Nô tỳ có việc muốn bẩm báo!” Một thị nữ từ bước từ trong phòng ra, đứng trước mặt Tiêu Dận nói.
Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn đặt lên người Hoa Trứ Vũ, chậm rãi hỏi:“Chuyện gì? Nói!”
“Mới vừa rồi nô tỳ vào trong đốt huân hương, vô tình phát hiện ra……” Thị nữ dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Trứ Vũ, chần chừ nói, “Phát hiện trên đệm điện hạ, có……”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía thị nữ kia. Cô ấy là thị nữ, chuyên đốt huân hương cho Tiêu Dận.
“Có cái gì?” Tiêu Dận cũng cảm thấy bất ngờ, trầm giọng hỏi.
“Có vết máu, giống như ‘tháng’ của phụ nữ!” Thị nữ chần chừ một lúc mới nói ra.
Cô ta vừa nói xong, những thị nữ còn lại đều hít sâu vào một hơi.
Phải biết rằng, tần phi, cơ thiếp khi đến ‘tháng’ đều không được thị tẩm. Nếu lưu lại uế vật này trên giường của chủ nhân là tội đại bất kính. Mấy ngày nay, Thái Tử không có triệu người thị tẩm, chăn đệm chỉ có tư tẩm tiếp xúc qua, chẳng lẽ…… Những chuyện đồn nhảm là có thật, tư tẩm đã trở thành thị tẩm? Cho nên mới không cẩn thận lưu lại những thứ này trên giường điện hạ, cho dù điện hạ có sủng nàng, cũng không khỏi bị phạt.
“Ngươi mang chăn đệm đến đây!” Sắc mặt Tiêu Dận phát lạnh nói.
Thị nữ kia nhanh chóng đi vào phòng, đem một chiếc đệm đi ra, trên bề mặt quả nhiên có những vết màu đỏ loang lổ.
“Cô nói thế này là sao?” Tiêu Dận ngồi xuống, chống khuỷu tay lên ghế, lạnh lùng hỏi.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh, không ngờ ám tiễn tới nhanh như vậy. Chỉ không biết là Mai Na phái người làm, hay là Tuyết Cơ? Nhưng mà, muốn hãm hại nàng, điều kiện tiên quyết là nàng có được thị tẩm.
Thật ra, trong lòng Tiêu Dận cũng hiểu rõ chuyện này. Nàng chưa từng thị tẩm, thì sao có thể lưu được những vết bẩn kia trên đệm?
Nhưng xem ra Tiêu Dận cũng không muốn bỏ qua cho nàng.
Hắn thảnh thơi ngồi trên ghế, muốn xem trò hay.
Hoa Trứ Vũ hận không thể cho hắn một cước xuống đất, sau đó dùng loạn côn đánh chết.
“Trong lòng điện hạ tự biết, còn hỏi ta làm gì?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt nói.
Tiêu Dận hừ một tiếng đứng dậy, trong mắt âm u lạnh giá.
“Bảo cô làm thị nữ bên người bản điện hạ cô không làm, làm tư tẩm cũng không tốt, quả nhiên là ngu dốt đến cực điểm, nếu đã như vậy, đến phòng giặt làm làm cu li đi!” Hắn lạnh lùng ném ra những lời này, rồi đi vào trong phòng.
Dưới những cái nhìn đồng cảm của đám thị nữ, Hoa Trứ Vũ rời khỏi tẩm điện của Tiêu Dận.
Trong viện yên tĩnh mà lạnh lẽo, trăng sáng treo cao, trong gió đêm mơ hồ ngửi thấy mùi hoa thanh nhã.
Nàng nghĩ, đến sáng mai, trong phủ Thái Tử sẽ lan truyền chuyện nàng bị thất sủng phạt tới phòng giặt. Nhưng bọn họ không biết, hình phạt này đối với nàng mà nói, cũng là một loại giải thoát.
Hoa Trứ Vũ nhanh chóng trở về thiên điện, thu dọn những vật tùy thân của mình. Hồi Tuyết đã sớm đợi nàng ngoài cửa, chờ nàng xử lý xong xuôi, mới dẫn nàng tới khu phòng giặt.
Một gian phòng thấp bé, quây trong một sân viện không lớn lắm, trong viện không có cây cỏ gì, chỉ đầy những sào trúc phơi quần áo. Trong viện tràn ngập mùi xà phòng.
Chính giữa sân, có một giếng nước, có mấy tỳ nữ đang vây quanh đó đập quần áo, tiếng chày trong đêm khuya vang vào trong tai, nặng nề mà rõ ràng.
Quả nhiên là cu li, đã trễ thế này mà vẫn chưa được đi nghỉ, vẫn phải giặt quần áo.
Hồi Tuyết dẫn nàng vào trong một căn phòng, đây là một phòng nhỏ ở ba người một lúc, bày biện cực kỳ đơn sơ, không bằng một phần căn phòng nàng ở khi còn làm tư tẩm, nhưng nàng vẫn rất vui mừng. Đem trải tấm chăn mỏng manh lên giường, nàng quay lại nhìn Hồi Tuyết đang đứng trước cửa.
“Ta thấy cô cũng là một người thông minh, vì sao phải bướng bỉnh đắc tội với điện hạ như vậy? Chỗ này không thể sánh với tẩm cung của điện hạ, chỉ sợ cô sẽ phải chịu khổ. Nếu có chuyện gì, cô có thể nhờ người đi tìm ta, nếu có thể ta sẽ giúp cô!” Nói xong, Hồi Tuyết quay người rời đi.
“Người mới tới, còn không lại đây làm việc mau!” Trong viện có người kêu to, Hoa Trứ Vũ đáp lại một tiếng, liền đứng dậy đi ra ngoài sân viện.
Từ nhỏ Hoa Trứ Vũ cũng chịu khổ không ít, nên cũng không để việc nặng nhọc này vào trong lòng. Nhưng không ngờ tới lần giặt quần áo này là giặt một mạch tới sáng. Vừa về phòng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, quần áo mới đã được đưa tới.
Thế này khác gì làm cả ngày cả đêm, đúng là một công việc gian khổ. Dù không biết người ta làm việc mệt mỏi cỡ nào, cũng phải cho người ta nghỉ ngơi một chút, cứ hùng hục làm như vậy, kiểu gì cũng có một ngày ăn không tiêu. Nhưng cho dù có mệt, Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy vui vẻ hơn so với việc hầu hạ Tiêu Dận. Hơn nữa, nàng đã có kế hoạch để trốn ra ngoài.
Nghe mấy nha hoàn phòng giặt nói với nhau, mấy ngày nữa, là ngày mừng thọ Bạch Mã phu nhân.
Nghe nói, mẫu hậu Tiêu Dận qua đời từ rất sớm, khi đó phụ thân Tiêu Dận bận việc chinh chiến, không rảnh quan tâm tới hắn. Từ khi hắn được bảy tuổi đã được Bạch Mã phu nhân nuôi nấng, hắn cực kỳ kính trọng Bạch Mã phu nhân. Sinh nhật hàng năm của bà, Tiêu Dận đều mở đại tiệc trong phủ ăn mừng.
Hoa Trứ Vũ muốn nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài. Lúc này, không giống khi ở trong quân doanh, sẽ có chỗ ẩn nấp. Chỉ cần ra khỏi phủ Thái Tử, nàng sẽ tìm một chỗ tạm trốn. Kinh thành lớn như vậy, Tiêu Dận muốn tìm nàng, cũng không dễ gì.
Chớp mắt đã thêm mấy ngày trôi qua, sáng sớm nay, trong phủ đã giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ là sắc trời hôm nay không đẹp lắm, đến lúc hoàng hôn, trên trời đầy mây đen u ám, che lấp ánh chiều tà, màn đêm dần dần buông xuống.
Hôm nay đúng lúc tới phiên Hoa Trứ Vũ đem quần áo đã giặt xong trả về các viện. Đây là một cơ hội rất tốt cho Hoa Trứ Vũ, nàng có thể vừa đi đưa quần áo, vừa tranh thủ rời khỏi đây mà không bị phát giác.
Chính là Hoa Trứ Vũ không đoán được, nàng chuẩn bị tốt kế hoạch rời đi, người khác cũng đã chuẩn bị tốt kế hoạch với nàng.
Sắc trời vẫn còn sớm, Hoa Trứ Vũ định đợi đi đưa quần áo xong, trời tối hắn mới rời khỏi đây. Nhưng, khi nàng đẩy xe quần áo vào trong Mai uyển, một chiếc bánh xe đột ngột long ra, toàn bộ quần áo trên xe rơi xuống. Có vài món rơi trên mặt đất, còn có một bộ cung trang bằng gấm Vân Nam bị xe cán rách.
Rõ ràng trước khi nàng sờ tới chiếc xe đẩy, thì đã bị người khác động tay động chân.
Xem ra, cho dù nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé phòng giặt, vẫn có người không chịu buông tha cho nàng.
Người ở trong Mai uyển là Mai Na, thị nữ giữ cửa nhìn thấy nàng, lập tức vào trong bẩm báo. Mai Na lập tức đi ra ngoài, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đấy xe tới, trên môi nở nụ cười lạnh.
“Trời ơi, phu nhân, quần áo của người…… Bị rách rồi!” Một thị nữ cầm lấy bộ cung trang bằng gấm Vân Nam trên đất lên nói.
Mai Na sảng khoái đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, vươn những móng tay sơn đỏ thẫm chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói: “Mấy ngày không gặp, hai tay đã trở nên thô ráp như vậy. Chắc sống ở trong phòng giặt cũng không thoải mái lắm?”
“Việc kia, là cô làm?” Hoa Trứ Vũ không biết là Mai Na hay Tuyết Cơ hãm hại nàng, hôm nay nghe thấy giọng điệu của Mai Na, hiển nhiên, vết tích trên đệm kia là do cô ta sai người làm ra.
Mai Na cong miệng, đắc ý cười nói: “Đúng thì sao, chẳng lẽ ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?” Sóng mắt vừa chuyển, cô ta chăm chú nhìn bộ cung trang kia, lạnh lùng nói, “Nhưng chuyện hôm nay, rõ ràng là lỗi tại cô. Sao cố dám cố tình làm hỏng quần áo của bản phu nhân, bộ này dùng để mặc trong yến tiệc đêm nay, đây là bộ quần áo điện hạ ban cho bản phu nhân, trên đời này không có bộ thứ hai. Ả tiện nô nhà ngươi, làm tỳ nữ giặt quần áo cũng không ra hồn, còn muốn hãm hại bản phu nhân. Không có bộ gấm Vân Nam này, ngươi bảo bản phu nhân biết mặc gì tối nay? Người đâu, đem tiện nô này giam vào phòng chứa củi, đánh hai mươi đại bản!”
Sự phẫn nộ của cô ta, không giống như giả bộ. Có thể thấy cô ta rất quý trọng bộ quần áo này. Chuyện hôm nay, xem ra không phải do cô ta làm.
“Từ đã!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói, “Mai Na phu nhân, bộ quần áo này, rõ ràng đã bị người ta động tay chân trước, là có người cố ý hãm hại nô tỳ. Mai Na phu nhân đừng tùy tiện làm công cụ cho người khác.”
Sắc mặt Mai Na biến đổi, cắn răng nói: “Thôi, tạm thời bỏ qua cho ngươi, đem cô ta nhốt vào phòng chứa củi, trông coi cẩn thận. Đợi bản phu nhân bẩm bảo điện hạ, sẽ xử phạt sau!”
Có mấy tên thị vệ tuân lệnh, lập tức đem giải Hoa Trứ Vũ đến phòng chứa củi.
Hiện giờ nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, dù là ai cũng có thể trừng phạt, không trách Hồi Tuyết lại nói, nàng ở phòng giặt không thể so với ở trong tẩm cung của Tiêu Dận.
Trong phòng chứa củi vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Những đống củi vụn nát chất thành đống. Chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ, cũng bị đóng ván bịt ngang. Trên vách tường, còn lộ ra một ít dụng cụ tra tấn hình thù kỳ quái, xem ra, chỗ này bình thường cũng là nơi giam giữ những nô bộc có tội, giống như một nhà lao nhỏ.
Không biết có thể thoát khỏi nơi này hay không.
Hoa Trứ Vũ đứng dậy, mang một chiếc ghế gãy tới, dẫm lên ghế đẩy tấm ván trên cửa sổ, đinh đã ghim chết, không nhúc nhích lấy một phần. Trong lòng cảm thấy uể oải, ghế dựa dưới chân chợt rung lên, không chịu nổi sức nặng cửa nàng, kêu rầm một tiếng vỡ tan.
Hoa Trứ Vũ té ngã trên mặt đất, toàn thân phủ một lớp tro bụi.
Đúng lúc này, nàng nghe bên ngoài cửa có tiếng động, kẽo kẹt mở ra.
Từ trong nhìn ra ngoài, sắc trời chưa tối hắn, nhưng, trên bầu trời vẫn u ám như cũ, giống như có thể mưa bất kỳ lúc nào.
Hai thị vệ bước nhanh vào bên trong, lãnh đạm nói: “Điện hạ phân phó, ngươi làm hỏng quần áo của Mai Na phu nhân, vốn phải phạt nặng, nhưng hôm nay là sinh nhật của Bạch Mã phu nhân, không được nhìn thấy máu, nên phạt ngươi nhịn đói ba ngày. Ba ngày nữa, sẽ trừng phạt sau.” Nói xong, liền khóa cửa phòng lại.
Ban đêm an tĩnh, có tiếng sáo trúc du dương từ xa truyền tới, êm ái mà mơ hồ.
Nàng dựa vào vách tường, bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Ở phòng giặt, cơm canh rất kém, không có lấy một giọt nước sôi, bữa đói bữa no, trong bụng bắt đầu đói tới khó chịu. Nàng không chờ nổi tới ba ngày, phải nhanh trốn khỏi đây mới được.
Nàng ngừng thở, muốn nghe xem bên ngoài có thị vệ canh giữ hay không.
“Nghe nói Bình Tây hầu Hoa Mục Nam Triều đã xảy ra chuyện, ngươi đã nghe chưa?” Một thị vệ thấp giọng hỏi.
“Sao có thể không biết, nếu không có hắn, chiến sự lần này giữa chúng ta và Nam Triều, nói không chừng có thể thắng. Nghe nói cả nhà hắn bị xử trảm, Nam Triều thiếu đi một viên đại tướng này, đối với Bắc Triều chúng ta mà nói đúng là một chuyện may mắn.” Một thị vệ khác vui sướng nói.
Cùng với lời của hai tên thị vệ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, xé tan mây đen dày đặc, sau đó một tiếng sấm oanh tạc qua, tiếng mưa tí tách vang lên.
Bắc Triều luôn khô hạn thiếu nước, không ngờ đầu xuân lại có một trận mưa.