Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 5: Chuyên chức cầm nô


7 tháng

trướctiếp

Dây đàn vừa động, âm thanh vang lên giữa trời đất, trong nháy mắt, tiếng đàn vang khắp lều trại.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận hơi nheo lại, cánh tay đang đỡ cằm đột ngột buông xuống. Hắn mở mắt nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy sau khi cô ấy đặt tay lên huyền cầm, trong nháy mắt như đã thay đổi thành một người khác.

Chỉ thấy ngón tay nàng xòe rộng như hoa lan, chỉ kéo gẩy đơn giản hai ba cái, mà có thể thoát ra tiếng đàn trong trẻo duyên dáng.

Cây đàn này do một thuộc hạ của hắn tìm được, dâng tặng cho hắn, nghe nói danh cầm của là Nam Triều. Hắn cũng nhận ra cây đàn này không giống bình thường, nhưng không hiểu vì sao nó có thể trở nên nổi tiếng như vậy. Hắn đã từng lấy tay thử âm, cảm giác mỗi một sợi dây đàn phát ra thanh âm cũng không khác gì đàn bình thường, nói thật, còn không êm tai bằng Hồ cầm của Bắc Triều bọn họ.

Mà lúc này, suy nghĩ của hắn hoàn toàn thay đổi.

Không ngờ quân kỹ này, thật sự biết đánh đàn.

Trong tiếng đàn leng keng, Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, trước mắt nàng hiện lên đêm động phòng nhục nhã, ánh trăng đỏ bừng trên đỉnh núi Liên Ngọc, tiếng kêu thê thảm của Cẩm Sắc, hơi rượu phun ra từ miệng Đạt Kì…… Đột nhiên nàng vung tay áo lên, năm ngón tay đảo một vòng, cả người như đang mê muội, mà cầm khúc cũng không còn giống như lúc trước, sớm đã không còn là Chuyển Ứng Khúc dịu dàng trầm bổng như lúc ban đầu.

Tiếng đàn, đầy hỗn độn, có một tia hào hùng mà tang thương. Réo rắt thảm thiết như lưu quang phi vũ, sôi sục như vạn mã bôn đằng.

Ánh mắt Tiêu Dận co rút lại, nhìn chằm chằm vào tay Hoa Trứ Vũ, cảm thấy khó tin vào mắt mình. Khúc nàng đàn không dễ nghe, nhưng lại khiến hắn có cảm giác run rẩy và thương cảm không nói nên lời.

Trương Tích bị tiếng đàn chấn động, cơ bắp trên mặt không nhịn được run bần bật, trên trán toát mồ hôi. Hắn nhớ lại khúc đàn ở Nương Tử Quan lần trước, khi đó còn cảm thấy dễ nghe, nhưng so sánh với thủ khúc này, còn kém hơn rất nhiều. Khúc nhạc do cô gái trước mắt đàn lên, tựa như có linh hồn vậy.

Nhịp điệu dần dần cao vút, lơ đãng truyền lên cao, cất cao cõi lòng tan nát, rồi lại lập tức rơi xuống, giống như vỡ vụn thành bột phấn. Lúc lên lúc xuống, âm tiết chênh lệch quá lớn. Chỉ cảm thấy giống như vận mệnh quỷ dị.

Chỉ nghe một tiếng “Ba”, cầm huyền lại bị đứt một dây, khiến người ta không kịp phòng ngự.

Trong đầu Hoa Trứ Vũ đột nhiên trống rỗng.

Chung quy cầm huyền cũng không chịu nổi âm tiết chênh lệch quá lớn, mà nàng, cũng sẽ không khuất phục, dù mưa to gió lớn tới đâu, nàng vẫn có thể tiếp nhận.

Máu tươi từ tay nàng rơi nhỏ giọt xuống, mà một chút đau đớn nàng cũng không cảm nhận được.

“Đây là khúc gì vậy, khó nghe muốn chết! Hơn nữa, còn làm hỏng đàn của điện hạ, biết tội gì không!” Đạt Kì kêu lên.

Hoa Trứ Vũ giật mình tỉnh lại, nàng lẳng lặng cười, quả nhiên vẫn chỉ là Công Minh Nghi. Dù có đàn như thế nào, bọn họ nghe cũng không hiểu. Chỉ là, nàng làm đứt dây đàn cũng là chuyện không tốt. Sao mỗi lần chạm vào đàn, nàng lại trở nên thất lễ như vậy?

Nàng ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông lãnh huyết vô tình — Tiêu Dận.

Ngoài ý muốn, Tiêu Dận không hề tức giận, vẻ mặt hứng thú nhìn Hoa Trứ Vũ, hỏi: “Cô tên là gì?”

Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ khí lạnh, nàng thản nhiên đáp: “Lưu Vân.”

“Lưu Vân, từ tối nay trở đi, ngươi không cần làm quân kỹ nữa, chuyên chức làm cầm kỹ cho bản điện hạ. Hồi Tuyết, ngươi mang cô ta đi xuống đi.” Hắn vẫy tay ra lệnh cho thị nữ đứng bên.

“Tạ ơn điện hạ!” Hoa Trứ Vũ thi lễ tạ ơn.

Vô luận thế nào, cuối cùng tối nay nàng đã thoát được nguy hiểm. Mà Tiêu Dận khai ân cho nàng, cũng không biết là chuyện tốt hay không tốt.

Cầm kỹ!

Vẫn không thoát nổi một chữ kỹ!

Hoa Trứ Vũ được thị nữ kia đưa tới một hồng trại khác, đây là loại trại dành riêng cho một người ở, chắc là hồng trại của quân kỹ hạng nhất.

Thị nữ quay lại nói với Hoa Trứ Vũ: “Sau này cô sẽ sống ở đây, đợi điện hạ triệu kiến. Tất cả vật dùng ngày thường đều có đầy đủ hết, nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta. Ta tên là Hồi Tuyết, nhớ cho rõ, lần sau có đánh đàn, cần phải cẩn thận hơn, lúc này điện hạ khai ân, không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.”

Hồi Tuyết lạnh lùng nói, cô mặc một bộ đồ người Hồ cao cổ, búi tóc kiểu người Bắc Triều. Diện mạo không tệ, chỉ là vẻ mặt rất lạnh lùng. Hiển nhiên, cô rất xem thường những kỹ nữ như Hoa Trứ Vũ.

“Được!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười cười, hờ hững nói.

Đêm nay, Hoa Trứ Vũ ngủ rất ngon, không phải lo lắng nửa đêm có người tới gõ cửa đòi thị tẩm.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại đã thấy toàn bộ quân sĩ tập trung thu dọn lều trại, không khí vô cùng nghiêm túc, khẩn trương.

Qua lời Hồi Tuyết nói Hoa Trứ Vũ mới biết, đại quân sắp đi về phía nam. Chắc chắn đêm qua, Tiêu Dận và các tướng lĩnh đã nghĩ ra một kế sách toàn vẹn, quyết định chinh chiến. Hồi Tuyết còn nói, khi khai chiến, quân kỹ không được đi theo. Nhưng trong danh sách, Tiêu Dận lại phê chuẩn cho nàng đi theo quân.

Nếu như được ở lại với những quân kỹ kia, nàng còn có cơ hội đào tẩu. Còn nếu đi theo quân, cơ hội chạy trốn sẽ rất thấp, nhưng dù sao, cũng có thể nhìn thấy phụ thân, còn có thể nghĩ cách báo cho phụ thân biết, nàng vẫn còn sống.

Mặt trời đầu xuân, treo cao phía chân trời, tuy phát ra ánh sáng chói mắt, lại lạnh lùng không chút độ ấm.

Ba vạn tinh binh xếp thành đội ngũ chỉnh tề, kéo dài. Vương kỳ của Bắc Triều bay phần phật trong gió, áo giáp và lưỡi đao sắc bén phản chiếu dưới ánh mặt trời hắt lên những tia sáng lạnh lẽo.

Một con ngựa dẫn trước, mà ngồi ngay ngắn trên đó là thái tử Bắc Triều — Tiêu Dận.

Áo giáp đen lạnh lẽo, càng tăng thêm khí lạnh quanh thân hắn. Áo choàng đen bay ngược gió, lóe sáng lên hình thêu giao long bằng kim tuyến, giống như muốn bay lên trời cao. Trên đầu vai hắn, có một con chim màu đen ngạo nghễ đứng vững trên những chiếc móng vuốt sắc bén màu trắng, một người một ưng đều giống nhau, ánh mắt quá mức lạnh.

Hải Đông Thanh, nghe nói là “Ưng trung chi vương”, theo truyền thuyết mười vạn con ưng mới có một Hải Đông Thanh, là biểu tượng của Bắc Triều. Vốn Hoa Trứ Vũ còn tưởng, loại chim này chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ, nó lại có thật.

Mà con Đại Hắc Mã dưới thân Tiêu Dận, lại chính là con ngựa Hoa Trứ Vũ nhìn trúng đêm đó, ban ngày nhìn kỹ, đúng là thần tuấn.

Không trách được, thì ra là ngựa của Tiêu Dận.

Lệnh ban ra, đại quân bắt đầu xuất phát, tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời.

Hoa Trứ Vũ theo thường lệ bị buộc vào trong một cái túi, nhưng lần này lại cho nàng lộ ra một nửa người, một đầu dây thường buộc bao, một đầu buộc vào thắt lưng một người đàn ông cưỡi ngựa, còn nàng nửa nằm nửa ngồi trên lưng ngựa.

Chắc vì sợ nàng cưỡi ngựa quá chậm, không đuổi kịp đội ngũ, mà trong lúc hành quân, càng không thể chuẩn bị xe ngựa cho một cầm kỹ như nàng.

Những thứ này nàng có thể chịu được, nhưng thứ khó nhịn nhất chính là người đàn ông kia lại là hữu úy Đạt Kỳ.

Dọc trên đường đi, không ngừng có ngọn cỏ khô hanh quất vào người, rất đau, giống như bị quất roi vậy. Cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ là bị đánh vào mặt.

Đoạn đường này, đối với Hoa Trứ Vũ mà nói, không nghi ngờ gì chính là một đoạn giày vò.

Tới khi hoàng hôn buông xuống, đại quân đã đi đến vùng biên giới Bắc Triều, nơi có con sông Thanh Minh vắt ngang trước mắt.

Tiêu Dận lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lập trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn hắn triệu tập thuộc hạ vào trong trại soái, thương nghị kế sách dùng binh.

Hành quân nguyên một ngày, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, lúc nàng đặt chân xuống dưới, cơ hồ suýt ngã. Đứng trong doanh trại đưa mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy ba vạn binh sĩ, xếp hàng chỉnh tề, quy mô to lớn. Hành quân một ngày, binh sĩ không có chút mệt mỏi, cũng không có nửa câu oán giận, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân đều đều của binh sĩ tuần tra.

Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện ra, cho tới nay, nàng, còn có phụ thân, thậm chí là toàn bộ Nam Triều, đều đã xem thường Bắc Triều.

Bắc Triều lập nước chưa đầy trăm năm, lúc ban đầu chỉ là một bộ tộc du mục sống ở Tây Bắc, thế lực bộ tộc không ngừng lớn mạnh, dần dần thâu tóm những bộ tộc nhỏ khác, đến thời phụ hoàng Tiêu Dận, đã thâu tóm tất cả, thành lập nên một quốc gia thống nhất quyền lực. Tiêu thị vốn không phải họ Tiêu, mà là họ Hàn, sau khi phụ hoàng Tiêu Dận thiết lập hoàng quyền đã sửa lại theo họ Tiêu của người Hán, hơn nữa còn hạ lệnh cho các con dân thống nhất học tập theo văn hóa của người Hán, học tiếng Hán, còn chấp thuận kết thông gia với Nam Triều.

Tiêu Dận có danh cầm Nhiễu Lương của Nam Triều trong tay, thân vệ của hắn, đặt tên theo thứ tự là: Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt. Có thể thấy, Tiêu Dận am hiểu rất sâu về văn hóa Nam Triều.

Hai Triều Nam, Bắc đã hòa bình được hơn ba mươi năm năm.

Tuy binh mã Bắc Triều dũng mãnh, nhưng số lượng quá ít, lại thêm lương thảo không đủ. Dù Bắc Triều đã học tập kỹ thuật cày ruộng của Nam Triều, nhưng vẫn chưa được mở rộng, đa số dân cư vẫn sống theo lối du mục.

Trong mắt mọi người, Bắc Triều, vẫn chưa đủ mạnh để chống lại Nam Triều.

Nhưng đến hôm nay, Hoa Trứ Vũ đã nhìn thấy được sự cường hãn của Bắc Triều, hay có thể nói cách dùng binh quả quyết của Tiêu Dận. Ba vạn binh mã dưới trướng hắn, tuyệt đối có thể lấy một làm hai, đọ được với sáu vạn binh mã của Nam Triều.

Sau khi dùng xong bữa tối, màn đêm lại buông xuống.

Khí hậu Tây Bắc khắc nghiệt vô cùng, tuy ban ngày có hơi lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được, mà khi đêm xuống, nước cũng bị đóng thành băng. Ban ngày bị coi như một thứ hàng hóa xóc nảy trên lưng ngựa đã rất mệt mỏi, Hoa Trứ Vũ định đi ngủ sớm thì nghe Hồi Tuyết tới truyền lời của Tiêu Dận, muốn nàng tới trại soái đánh đàn giải mệt.

Hoa Trứ Vũ đành ăn mặc chải chuốt, đi theo Hồi Tuyết vào trong trại soái.

Tiêu Dận đang khoanh tay đứng trước bàn, xuất thần nhìn tấm bản đồ mở rộng, đôi mắt đang lim dim khẽ mở ra khi thấy nàng tới, đưa mắt nhìn sang, rồi lại chăm chú nhìn vào bản đồ.

“Đàn đi, hôm nay đàn một khúc êm tai.” Hắn nhìn vào bản đồ địa hình, lạnh giọng nói.

Nhiễu Lương sớm đã được đặt trên thảm, dây đàn bị đứt hôm qua, đã nối lại rất tốt. Hoa Trứ Vũ quỳ gối trước Nhiễu Lương, bắt đầu đánh đàn.

Lúc này, Hoa Trứ Vũ đàn một khúc nhạc rất bình thản, êm tai mà chậm rãi, tiếng đàn như gió mát, lại giống như cơn gió mờ mịt bay đến từ phía chân trời, giống như có thể cuốn đi mọi hỗn loạn trên thế gian này.

Đàn chưa được một nửa, Tiêu Dận đã vẫy tay chặn lại: “Đổi khúc khác!”

Vốn khúc này có thể xua đi mệt nhọc, nhưng lại không hợp với tâm trạng Tiêu Dận bây giờ.

Hoa Trứ Vũ đành phải đổi một khúc “Phá Trận Tử”, tiếng đàn leng keng, âm vang hào hùng như đi vào giấc mộng đỉnh cao.

Lúc này Tiêu Dận mới vừa lòng, vừa nghe đàn, vừa nhìn bản đồ địa hình, thỉnh thoảng nhăn mày suy ngẫm, giống như tiếng đàn có thể giúp hắn đưa ra quyết định. Chỉ cần một khúc bị chết, tiếng đàn hơi ngừng, hắn cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ ra lệnh: “Tiếp tục đàn đi! Đừng dừng lại!”

Hoa Trứ Vũ chỉ đành đàn một khúc rồi lại một khúc, trong lòng tự giễu cợt, đây chính là cầm kỹ, nếu như khách nhân yêu cầu, nàng không muốn vẫn phải đàn, phải đàn……

Ngón tay không mang chỉ sáo, người Bắc Triều không có thói quen mang chỉ sáo khi đàn. Dần dần, đầu ngón tay có cảm giác chết lặng, cúi đầu nhìn xuống, còn có máu rơi xuống thân đàn, đỏ chói mắt.

Hồi Tuyết nhìn thấy ngón tay nàng đỏ bừng, trên gương mặt lạnh lùng cảm thấy chấn động, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dận cao lớn đứng đó, lại không dám tiến lên bẩm báo. Phá hỏng tâm trạng của Tiêu Dận, cho dù là ai cũng sẽ không có kết quả tốt.

Hoa Trứ Vũ cong môi cười, duỗi ngón tay đè lên dây đàn, ngăn lại mọi tiết tấu, mát mẻ nói: “Điện hạ, xin thứ tội!”

Tiêu Dận nghe thấy tiếng đàn ngừng lại, ngón tay đang chạy dọc theo bản đồ địa hình cũng ngừng lại, hắn chậm rãi xoay người, giọng nói lạnh lẽo: “Đúng, đúng là cô có tội! Lá gan cũng không nhỏ, chưa được bản điện hạ cho phép, cô cũng dám dừng lại?”

“Không phải ta không đàn, mà là sợ làm bẩn đàn của điện hạ, không lau sạch được, xin điện hạ thứ tội!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Tiêu Dận nhìn lướt qua, rồi chăm chú vào bàn tay nàng, lúc này mới nhận ra ở đó đã nhiễm đỏ một màu máu.

“Ồ?” Hắn có phần kinh ngạc nhướng mày, ánh tím trong mắt khẽ lóe lên.

Hồi Tuyết cuống quít cầm khăn gấm, không ngừng lau đi vết máu trên đàn, không khí trong phòng đột ngột lạnh xuống mấy độ.

“Thế này mà cũng không chịu được, tay cô làm bằng bùn à? Thôi, cô đi xuống đi!” Hắn lạnh giọng nói, không hề nhìn Hoa Trứ Vũ, trầm giọng nói với Lưu Phong đứng bên ngoài, “Bảo bọn họ vào đi.”

Các tướng sĩ đang đợi bên ngoài nối đuôi nhau tiến vào, Hoa Trứ Vũ chỉ biết né tránh ở một góc trại. Nghe thấy Tiêu Dận phân phó: “Tối nay, chúng ta sẽ theo sông Thanh Minh đánh vào Nam Triều, bọn họ vốn nghĩ ta sẽ trực tiếp nghênh chiến, hoặc giữ Túc thành để công kích Tương Ngư Quan. Đạt Kì, ngươi mang một vạn tinh binh đi tấn công Tương Ngư Quan, làm quân Nam Triều mơ hồ. Chúng ta phải làm cho bọn họ trở tay không kịp, trước khi đại quân của Hoa Mục tới, phải đánh hạ sông Thanh Minh chiếm lấy Mặc thành.”

“Nhưng, điện hạ, chúng ta qua sông Thanh Minh thế nào?” Trương Tích hỏi.

“Các ngươi lại đây.” Vài tên tướng lĩnh nghe thấy vậy liền vây xung quanh hắn, Tiêu Dận nói còn nói thêm gì nữa, nhưng Hoa Trứ Vũ không kịp nghe thấy, đã bị Hồi Tuyết dẫn ra khỏi trại.

Hoa Trứ Vũ dùng mảnh vải băng bó hai tay mình lại, rồi nằm ở trên giường, không nghĩ được Tiêu Dận sẽ qua sông Thanh Minh bằng cách nào. Thời tiết trước mắt, phía thượng nguồn đã đóng băng, dùng thuyền xuôi theo dòng nước cũng không thể, mà Tiêu Dận cũng không có chuẩn bị thuyền. Nếu như làm cầu nổi, nàng nhớ trước đây đã từng một lần xem qua bản đồ địa hình, có nghe phụ thân nói qua, dưới sông Thanh Minh đều là bùn với phù sa, rất khó hạ cọc.

Đêm nay Hoa Trứ Vũ ngủ cũng không ngon, ngày thứ hai, khi nàng nhìn thấy cầu nổi trên sông Thanh Minh, ba ngàn kỵ binh của Tiêu Dận đã qua sông trong đêm, công phá Mặc thành.

Hoa Trứ Vũ nghe Hồi Tuyết kể lại mới biết, thì ra không phải cả khúc sông Thanh Minh đều là bùn, bốn mươi năm trước, Nam Triều từng dùng đá lấp một đoạn sông, định lập đê ngăn nước. Nhưng sau đó do nhiều nguyên nhân, đã gác lại. Tuy đê chưa thành hình, nhưng đã có nền móng. Tiêu Dận chỉ cần lợi dụng đoạn lòng sông kia, đóng cọc làm cầu nổi.

Chuyện của bốn mươi năm trước hắn cũng tra ra được.

Đội quân này, không thể khinh thường.

Hai ngày sau, Hoa Mục dẫn năm vạn tinh binh chạy tới Tương Ngư quan, hợp binh cùng với một vạn binh mã của Mã Lan tướng quân trấn thủ nơi này. Cùng với ba vạn binh mã của Tiêu Dận tạo thành thế giằng co.

Tinh kỳ rợp trời, kèn lệnh cao vút.

Ánh sáng mặt trời có chói mắt thế nào đi chăng nữa, sáng ngời thế nào đi chăng nữa cũng không xua đi được sát khí xơ xác tiêu điều kia. Gió xuyên qua giữa hai đạo quân cũng chẳng thổi tan được bầu không khí chiến tranh u ám.

Hoa Trứ Vũ từ trên cổng thành nhìn xuống, trước mắt có chi chít những người đội mũ sắt ngẩng cao đầu, cùng với ngàn vạn binh khí tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bức người.

Binh mã Bắc Triều ở ngay trước mặt, Tiêu Dận ngồi thẳng trên ngựa, áo choàng thêu thêu kim long tùy ý bay trong không trung. Cờ xí nằm ngay trên đỉnh đầu hắn, mỗi khi có gió thổi đến, sẽ lộ ra biểu tượng uy mãnh của Bắc Triều — Hải Đông Thanh.

Đối diện Tiêu Dận, là cờ xí Nam Triều bay phần phật trong gió, trên cờ thêu một chữ “Hoa” màu đen rất lớn. Bên dưới cờ là Bình Tây hầu Hoa Mục — phụ thân của Hoa Trứ Vũ.

Không biết tiếng kèn đã ngừng lại từ khi nào, vạn người đang giằng co trên chiến trường, lại yên tĩnh giống như mộ phần.

Chiến tranh, đang hết sức căng thẳng.

Mà lý do có trận chiến này, là vì nàng — Hoa Trứ Vũ.

Có câu hồng nhan họa thủy, tiền triều từng có hai nước đánh nhau vì tranh đoạt một người phụ nữ. Tuy nàng chính là lý do gây ra trận chiến này, nhưng hoàn toàn không phải vì tranh đoạt nàng.

Nam Triều vứt bỏ nàng, mà Bắc Triều cũng không muốn có nàng.

Trận chiến này, thật ra không có quan hệ gì với nàng, nàng là cái cớ để thỏa mãn dã tâm của những người cầm quyền. Khiến nàng trở thành tội nhân thiên cổ trong miệng lưỡi thiên hạ.

Giờ phút này, nàng rất muốn xông lên ngăn cuộc chiến này, nhưng trong lòng nàng cũng rõ, cho dù nàng nói mình chính là công chúa hòa thân, nàng không hề chết, thì trận chiến này vẫn sẽ xảy ra.

Bắc Triều đã mở màn bằng cách chiếm Mặc thành của Nam Triều, giết chết vô số binh sĩ Nam Triều. Trận chiến đó, giống như mũi tên đã kéo lên dây cung, không thể không bắn.

Nàng đứng bất động trên tường thành, ánh mắt trong suốt lướt qua đại quân Bắc Triều, đặt lên trên người phụ thân. Vốn phụ thân sẽ dẫn quân lên phía Bắc, áp sát đại quân tấn công Bắc Triều. Không ngờ lại trở thành việc đoạt lại Mặc thành bảo vệ Nam Triều.

Khoảng cách hơi xa, không thấy rõ vẻ mặt của phụ thân, nhưng dáng người ngồi trên lưng ngựa, có phần còng xuống. Mấy ngày nay, không biết phụ thân sống như thế nào. Tuy nói phụ thân ngu trung đối với Nam Triều, nhưng cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu. Viêm Đế lật lọng ý chỉ, chắc đã khiến ông đau lòng vô cùng.

Tuy ông vẫn trung thành với Nam Triều. Nhưng chỉ e trong lòng, đã có vài phần nguội lạnh.

Lúc này, sự tức giận của phụ thân, toàn bộ được trút lên quân Bắc Triều. Nhất định ông sẽ nghĩ, đội ngũ hòa thân bị ám sát, là do người Bắc Triều làm. Cho dù không phải là người Bắc Triều làm, người Bắc Triều không bảo vệ tốt cho nàng, cũng là tội lớn.

Quả nhiên, trong quân Nam Triều không biết đã có ai hô lên một câu: Báo thù cho tiểu thư! Lập tức, những tiếng kêu la vang lên liên tiếp, còn vang dội hơn so với tiếng kèn khi nãy.

Những lời kêu gọi này, đúng là phát ra từ phía binh sĩ Hoa gia.

Hoa Trứ Vũ nhắm mắt, lông mi rung động, rồi lại mở ra, đôi mắt trong như dòng nước mùa thu, hiện lên một tia sắc bén.

Viêm Đế, quả nhiên kế hoạch của ông ta đã thành công.

Cái chết của nàng, không chỉ kích động đến phụ thân, mà còn kích động lòng căm phẫn của toàn bộ quân Hoa gia.

“Tiêu Dận, tiểu nữ gặp nạn ở Bắc Triều, lúc này, bản hầu mong được lĩnh giáo cao chiêu của Thái Tử điện hạ.” Bình Tây hầu Hoa Mục ngồi trên ngựa lạnh lùng nói.

“Hầu gia, để thuộc hạ đi, mối thù của tiểu thư, tính cả Doanh thiếu chủ, thuộc hạ muốn đòi lại tất cả.” Một viên tướng chạy ra khỏi hàng ngũ Nam Triều, hắn mặc áo giáp màu đen, trong tay là một thanh loan đao rất dài. Hắn vẫn còn trẻ, lông mày lưỡi mác, có vài phần tuấn tú. Chỉ là, trong mắt lại hàm chứa một tia buồn giận, giống như đã lâu rồi không thể giải phóng.

Loan đao trong tay hắn quét ngang qua, xông về phía Tiêu Dận.

Là Khang Lão Tam!

Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn về phía quân Hoa gia. Nàng nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, tất cả bọn họ đều đã tới đây.

Nàng phải làm thế nào để nói cho bọn họ biết, nàng vẫn còn sống và đang ở trong tay địch? Lúc này, nàng nhất định phải rời khỏi Bắc Triều, rời khỏi Tiêu Dận.

Trương Tích giục ngựa tiến lên, thay Tiêu Dận nghênh đón Khang Lão Tam, cười lạnh nói: “Ngươi còn chưa xứng giao thủ với điện hạ chúng ta, Trương Tích ta tới tiếp chiêu với ngươi.”

Tính của Khang Lão Tam vốn có phần nóng nảy, lúc này vừa nghe thấy đối thủ là Trương Tích, liền trừng lớn hai mắt, xông vào giáp cùng một chỗ với Trương Tích. Thế đao chém ra, vừa sắc bén lại vừa độc ác.

Nhất thời, cả hai quân đánh giáp lá cà, vang vọng tiếng chém giết.

Máu tươi, đao ảnh, kiếm quang, tiếng kèn, tiếng gào thét……

Đây chính là chiến tranh.

Tàn khốc, thê thảm, bi tráng…… khiến người ta không nỡ nhìn.

Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt Hoa Trứ Vũ xuất hiện một bóng người. Bóng người kia đứng trên đỉnh dốc nằm giữa hai quân, sự xuất hiện của hắn giống như một nét xuân ý xuất hiện giữa bầu trời âm u nặng nề, còn có phần nhẹ nhàng. Giống như một làn gió nhỏ mờ mịt thổi vào giữa ngày hè nóng bức, có một chút mát mẻ.

Đó là một công tử, một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng.

Khoảng cách hơi xa, Hoa Trứ Vũ không thể thấy rõ dung mạo của hắn, sở dĩ nàng chú ý tới hắn, là vì bộ quần áo trên người hắn.

Dù là binh sĩ Bắc Triều hay Nam Triều, ở trên chiến trường, đều mặc khôi giáp, nặng nề cứng rắn. Mà người này, lại mặc quần áo màu trắng, rộng thùng thình, tà áo bay bay trong gió, giống như một đóa mây trắng tự tại trên bầu trời.

Ánh nắng bao phủ lên người hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn qua như thực như ảo, như sương lại như khói.

Hắn dường như không hợp với cảnh chém giết trên chiến trường, lại giống như trời sinh phải đứng ở nơi đó, nhìn xuống mọi sự hỗn loạn này.

“Người kia, chính là giám quân Nam Triều?” Trên tường thành có binh sĩ nói.

“Không sai, hắn chính là giám quân Nam Triều!” Một binh sĩ khác đáp.

Giám quân?

Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt lại, quả nhiên, lão hoàng đế sớm đã không còn tín nhiệm phụ thân, còn phái giám quân tới.

Nhưng giám quân này là người phương nào?

Những hình ảnh dần dần xiêu vẹo, Hoa Trứ Vũ quan sát thế chiến phía xa, trong đôi mắt đen trầm lắng như làn nước mùa thu, lúc thì sắc bén, khi thì lo lắng, khi thì trong suốt, lúc lại mờ mịt. Nàng cố gắng áp chế nội tâm đang kích động, nắm chặt lòng bàn tay, trong đó đã chảy ra không ít mồ hôi.

Khẩn trương như vậy, thở gấp tới mức không thể thở được. Đây là một loại cảm giác bất lực, muốn cũng không thể nào tương cứu. Giống như ngày hôm đó, nàng trơ mắt nhìn Cẩm Sắc chết……

Khí thế song phương Nam Triều và Bắc Triều đều đang lên cao, nhưng thời gian trôi qua, binh sĩ Nam Triều dần lộ ra dấu hiệu bị thua, dù sao, bọn họ cũng từ xa đến, khó tránh khỏi mệt mỏi, mà binh sĩ Bắc Triều lại tấn công ngay khi bọn họ mới đến. Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dận quyết định tiến quân thần tốc.

Cái mà binh tướng Nam Triều cần lúc này chính là sự phấn chấn, lần đầu tiên giao chiến với Bắc quân, tuyệt đối không thể bại! Nếu không, sẽ làm nhụt sĩ khí!

“Lưu Vân, không phải điện hạ bảo cô đàn khúc “Phá Trận Tử” sao? Sao còn chưa đàn?” Không biết Hồi Tuyết đã tới sau lưng nàng lúc nào, lạnh lùng cất giọng nói.

Hoa Trứ Vũ cả kinh, sao nàng có thể quên mất, mục đích Tiêu Dận cho nàng lên tường thành? Nàng vẫn là cầm kỹ của Tiêu Dận, hắn sai nàng lên tường thành là để đánh đàn, chứ không phải làm giám quân.

Mục đích Tiêu Dận mang nàng đến chiến trường chủ yếu là muốn học tập vị cô nương bên người Doanh Sơ Tà, đánh đàn trên chiến trường, lấy việc này đả kích binh sĩ Nam Triều, nhất là Cô Nhi quân của Doanh Sơ Tà.

Chỉ là, Tiêu Dận tính sai rồi, nàng sẽ đàn, nhưng, kết không phải đả kích mà là ủng hộ sĩ khí Nam Triều, trận này nàng nắm chắc rồi.

Hoa Trứ Vũ xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, quỳ gối ôm lấy đàn. Mười ngón tay thon đặt lên thân đàn, điều chỉnh âm sắc, trong lòng đã xác định phải đàn một khúc như thế nào.

Ngón tay ngọc khẽ gẩy, cây đàn run lên, giống như một tiếng thở dài. Cả mười ngón đều đàn, làn điệu nối tiếp nhau phát ra khỏi cầm huyền, tang thương, hào hùng mà bi thương, đó là những năm tháng đau khổ mà Cô Nhi quân từng trải qua bên nhau. Tiếng đàn dần dần đạt tới đỉnh cao, mười ngón tay Hoa Trứ Vũ hòa vào như một, tiếng đàn mãnh liệt, phảng phất biết bao hào khí, xung phong liều chết.

Đây không phải “Phá Trận Tử”, đây là “Sát Phá Lang”.

Khúc nhạc này do chính nàng sáng tác, sau đó, lại dùng khúc nhạc này cho Cô Nhi quân. Chỉ là khúc nhạc này, nàng chưa bao giờ đàn trước mặt bọn họ, mà chỉ có Đan Hoằng, Hoa gia quân và Cô Nhi quân đã nghe qua không ít lần, người khác không biết, nhưng bọn họ nhất định sẽ biết.

Hoa Trứ Vũ ngưng trọng, nụ cười dần dần tràn ra ngoài khóe môi. Ánh nắng chuyển hướng về phía tường thành, rơi xuống đầu vai nàng, khiến thân ảnh nàng, đẹp mà xa cách.

Trong tiếng trống trận hỗn loạn, tiếng đàn rất nhỏ, nhưng cũng đủ để người ta nghe thấy. Thế chiến như nghịch chuyển trong nháy mắt, Cô Nhi quân vốn đang mỏi mệt, tựa như được rót thêm sức mạnh, càng chiến đấu càng dũng mãnh, thế lớn không thể chống đỡ.

Kế đó, Bắc quân liên tục bị đánh lui.

Bọn họ cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy!?

Trận chiến này, Bắc quân đã thua.

Một trận thua thì sẽ có lần hai, liên tiếp thua trận, hai ngày sau đó, quân Bắc Triều đã bị đẩy lùi khỏi biên cảnh Nam Triều, phải hạ trại ở địa giới Bắc Triều. Sau khi lùi về lãnh thổ Bắc Triều, giống như đã lập ra một phòng tuyến cuối cùng, quân Nam Triều khó có thể bức Bắc Triều vào sâu hơn nữa, chiến sự, lại lâm vào thế giằng co.

Đêm.

Khắp nơi là một màn im lặng, bên kia bờ rừng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu. Trong đêm, những tiếng động trở nên tịch mịch mà xa xôi.

Toàn bộ doanh trại đều đang ngủ, nhưng Hoa Trứ Vũ không ngủ. Nàng đang chờ, nếu nàng đoán không sai, tối nay sẽ có người nghĩ cách đến cứu nàng. Từ sau khi đàn khúc “Sát Phá Lang” kia, người khác không biết, nhưng nhất định phụ thân sẽ biết người đánh đàn đó chính là nàng.

Canh bốn, bên ngoài hồng trại vang lên một âm thanh rất khẽ, Hoa Trứ Vũ cảnh giác đứng dậy, bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cửa. Một bóng người, như làn khói nhẹ nhàng tiến vào.

“Ai?” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi.

“Người đánh đàn hôm đó là cô sao?” Người mới tới cúi đầu hỏi, trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc. Trong bóng tối, một đôi tinh quang nhìn chằm chằm vào nàng.

Hoa Trứ Vũ dựa vào giọng nói nhận ra người mới tới là Bình Lão Đại. Bình Lão Đại là người thận trọng nhất, phái hắn đến cứu nàng, đúng là không còn lựa chọn nào tốt hơn. Dựa vào câu hỏi của hắn, nàng biết phụ thân vẫn chưa đem thân thế của nàng nói ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói: “Không sai, chính là ta!”

Bình Lão Đại nắm lấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, trầm giọng nói: “Mời cô nương nhanh chóng theo ta!”

Hai người vội vã rời khỏi hồng trại, sau khi tránh thoát mấy đội binh sĩ tuần tra, mới an toàn chạy thoát ra bên ngoài.

Sao trời mênh mông, có một dòng sông lớn chảy qua vùng đất hoang vắng.

Bình Lão Đại huýt một tiếng, có hai con tuấn mã nằm trong bụi rậm dựng lông bờm, đứng lên. Hoa Trứ Vũ và Bình Lão Đại xoay người trèo lên ngựa, vội vã chạy đi trong màn đêm.

Bầu trời đêm thấp như vậy, những chấm sao nhỏ giống như ánh đèn treo phía chân trời xa xa, thỉnh thoảng vọng lại tiếng nước chảy cuồng dã, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lành lạnh. Tuấn mã phi nước đại, phóng qua bờ lạch bên kia.

“Rừng rậm đằng trước có binh sĩ Sát Phá Lang mai phục, chỉ cần đến chỗ đó, chúng ta sẽ an toàn.” Bình Lão Đại cúi đầu nói.

Nhưng, bọn họ lại rất khó chạy được đến khu rừng rậm kia.

Phía sau nàng, có tiếng binh mã đuổi theo, nghe tiếng động không phải một người, mà là rất nhiều người.

“Giá!” Hoa Trứ Vũ hô lớn, con ngựa dưới thân hình như cũng biết sắp có nguy hiểm, liều mạng tung vó, chạy như điên về phía trước.

Tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, mấy chục con khoái mã vọt tới, có một con ngựa dẫn trước, chạy cực nhanh. Chỉ một lát sau đã tới rất gần Hoa Trứ Vũ.

Mười trượng!

Năm trượng!

Một trượng!

……

Rất nhanh, khoảng cách của con ngựa đó với Hoa Trứ Vũ chỉ bằng một thân ngựa, người đó nằm úp sấp xuống, áo choàng màu đen tung bay, kết hợp với ngựa thành một dòng chảy xinh đẹp. Trong đêm tối, đôi mắt tím phát ra ánh sáng nguy hiểm, mang khí thế áp bức của một cơn giông tố.

Là Tiêu Dận, thái tử Bắc Triều tự mình đuổi theo, một cầm kỹ nhỏ bé như nàng cũng được coi trọng thật đấy!

Có mấy con ngựa vây đánh Bình Lão Đại, còn hai người khác vây nàng lại, Hoa Trứ Vũ nhận ra, hai người kia, là thân vệ dưới trướng Tiêu Dận, Khinh Vân và Tế Nguyệt. Nghe Hồi Tuyết nói qua, hai người kia một người từng đánh giáp lá cà với gấu đen, một người bắn chết mãnh hổ, đều là dũng sĩ Bắc Triều.

Cô Nhi quân tiếp ứng ở rừng rậm phía trước đã nghe thấy động tĩnh, giục ngựa chạy tới. Chỉ là, Tiêu Dận đã đuổi tới đây, bọn họ có thể an toàn thoát thân sao?

Đúng lúc này, Khinh Vân đứng bên bắt lấy bả vai nàng. Nhưng nhanh như chớp, Hoa Trứ Vũ đột ngột nghiêng người về một bên, tay vẫn nắm chặt dây cương như trước, dùng một chút lực, cúi đầu quay đầu ngựa về bên trái, người và ngựa gần như dán chặt vào nhau, lại bay lên. Bởi vì lực đạo quá mạnh, mái tóc dài sau lưng tạo thành một đường cong xinh đẹp, giống hồ ly chín đuôi nơi thảo nguyên, mị hoặc mà xinh đẹp.

Bóng dáng xinh đẹp như vậy, thuần thục cưỡi ngựa trốn chạy, còn né tránh được Khinh Vân, khiến binh sĩ Bắc Triều không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Tế Nguyệt nhìn thấy nàng né được, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, hắn nhanh chóng xông tới, mắt thấy sẽ tới trước ngựa Hoa Trứ Vũ, chặn đường nàng lại.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, đặt tay lên miệng huýt một tiếng, phát ra tiếng động sắc bén, Tế Nguyệt theo bản năng ghìm ngựa lại. Cũng trong nháy mắt đó, Hoa Trứ Vũ đã nhanh chóng lướt qua mặt hắn.

Khoảng cách lại kéo ra xa.

Hoa Trứ Vũ thúc ngựa, mắt thấy sẽ nhập vào trong đội ngũ ứng cứu, bỗng nhiên, tuấn mã dưới thân hí lên một tiếng dài, cả thân căng cứng, sau đó đau khổ ngã xuống đồng cỏ. Đồng thời, bả vai Hoa Trứ Vũ cảm thấy đau nhói, một mũi tên đã ghim vào vai phải nàng.

Trong nháy mắt ngã xuống bụi cỏ, nàng nhìn thấy phía trên con ngựa đen, Tiêu Dận vẫn còn đang duy trì tư thế kéo cung, chiếc áo khoác viền vàng giống như cờ xí tung bay trong làn gió đêm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp