Trên chiếc bàn bằng gỗ lim còn sót lại mấy chén rượu, hương rượu phảng phất xông vào mũi, vấn vương quấn quít.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy nhàm chán nên lấy tay gõ gõ vào mặt bàn, nàng đổ nghiêng bầu rượu rót vào chiếc chén bạch ngọc mới rồi khẽ tựa vào ghế nhấp một ngụm. Hương rượu trong chén thật mê người, nàng đang định nhấp một ngụm, môi vừa chạm tới tới chén lại đột ngột dừng lại. Ký ức đêm động phòng ùa về, rượu của Cơ Phượng Ly là thứ không thể uống, nàng cũng không muốn bị tính kế thêm một lần nữa.
Cơ Phượng Ly nhìn xuyên qua đỉnh đầu cô nương trong lòng, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ uể oải gục người vào bàn nghịch chén rượu, đôi mắt phượng đột nhiên nhíu lại. Nguyên Bảo, ngươi được lắm, muốn an nhàn ngồi ở đó xem kịch sao? Trong lòng hắn cảm thấy không vui, hắn đột ngột bắt lấy cánh tay đang mân mê trước ngực mình, đẩy cô nương kia ra.
“Tướng gia……” Nữ tử ngước mắt, ai oán nói.
“Đi xuống đi!” Cơ Phượng Ly nghiêm mặt nói. Trong giọng nói hiền hòa đã thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Cô nương kia không nói thêm lời nào, vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người, sau khi uyển chuyển thi lễ với Cơ Phượng Ly liền chậm rãi lui ra ngoài.
Vốn Hoa Trứ Vũ đã chuẩn bị tinh thần quan sát học hỏi, vậy mà không ngờ Cơ Phượng Ly đột ngột dừng động tác lại, điều này khiến nàng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói cho cùng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nếu Cơ Phượng Ly đi tới bước cuối cùng, nàng cũng không biết mình có thể quan sát nổi không, cái này không giống như quan sát chiến sự, càng không giống quan sát người ta luyện võ. Loại chuyện này, nàng cũng không muốn người khác chỉ bảo, nàng muốn giành chuyện này lại cho phu quân tương lai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT