Hoàng Phủ Vô Song dùng ánh mắt giống như dao găm nhìn về phía A Quý, húng hắng ho một tiếng, giống như đang chờ ông tới hành lễ với hắn. Một lát sau, hắn mới thong thả bước từng bước, đi đến bên cạnh ông ta, vỗ bái thiếp xuống mặt bàn.
Hoa Trứ Vũ không nói gì chỉ cau mày lại, tiểu sát tinh này còn tưởng đây là hoàng cung sao, bọn họ là người có việc cầu xin người khác, còn phải mong bọn họ cho mượn bạc? Khí thế hùng hổ như vậy có định mượn bạc nữa không đây? Trong số những người đưa bái thiếp vừa rồi, thiếu gì người quyền quý, nhưng ai nấy đều tỏ vẻ khiêm nhường đệ trình bái thiếp trình lên.
Cũng may A Quý không phát hiện ra, tỏ vẻ bình thản cầm lấy bái thiếp trên mặt bàn, nhìn thoáng qua, trong mắt không chút sợ hãi, chậm rãi nói: “Bái thiếp này lão nô không nhận được, số ngân lượng quá lớn, xin thứ cho chúng ta không thể giúp đỡ!”
“Ta biết các ngươi không có nhiều bạc như vậy mà!” Hoàng Phủ Vô Song sầm mặt, hừ lạnh một tiếng, làm bộ thu lại bái thiếp.
Hoa Trứ Vũ cau mày chán nản, đến bao giờ Hoàng Phủ Vô Song mới không khiến người ta lo lắng nữa đây!?
Nhưng, bảo hắn cầu xin người khác cho mượn bạc, quả thật cũng có phần khó khăn. Thử nghĩ xem, đường đường là Thái Tử chưa từng phải vay mượn người khác? Lại còn là lần đầu tiên, tất nhiên càng không thể làm được.
Hoa Trứ Vũ bước về phía trước, tà áo vải nhẹ phẩy, đôi mắt trong suốt như dòng nước, nở nụ cười ôn hoa như gió xuân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play