Điều khiến Thư Nguyệt hạnh phúc nhất đó là được đến Phàm Trần thư viện. Thanh Phong giao thư viện cho nàng xử lý, một hai ngày đầu nàng chưa vào được môn đạo, tóm được người nào đang tiến vào cũng không để yên cho người ta: Ngươi xem cái này đi, chạm trổ cực kỳ tinh tế! Ngươi xem chữ này xem, phóng khoáng tự nhiên, rất đẹp!
Nàng nói lời ngon ngón, nói đến mức miệng lưỡi khô khan, vậy mà vẫn không bán được đồ. Tới ngày thứ ba, một lão khách nhân rốt cuộc nhịn không nổi, thiện ý nói với nàng: "Người tới Phàm Trần thư viện đều thích an tĩnh... Nếu quá ồn ào, chắc chắn không thành." Lão nói Thư Nguyệt ồn ào!
Nàng tức giận quay đầu ngồi ở án thư, mặc keẹ người ta. Nàng im miệng thì lại có người tới thanh toán. Lúc này nàng mới hiểu rõ môn đạo của Thanh Phong. Thư Nguyệt khi biết được môn đạo thì vô cùng an tâm, bắt chéo chân trên giường chỉ huy nha đầu thu bạc. Tốt xấu gì thì nàng cũng là Vương phi, trước giờ ít người nhìn thấy nàng, lúc này tới thư viện thấy nàng không trang trọng, liền trộm nói: "Nhìn xem, vị Vương phi này đang chơi rất vui." Một truyền mười mười truyền trăm, người đến thư viện nhiều lên, mua đồ thì ít, đều là tới xem Vương phi.
Trước khi Thư Nguyệt thành thân cũng là danh môn quý nữ ở kinh thành, dĩ nhiên sẽ phải nhận sự soi mói này. Nàng ngồi dậy cười với mọi người, thật là ra dáng. Qua một lát sau, nàng thấy mình không thể chịu được nữa, xua xua tay: "Không được nhìn không được nhìn, ta mệt rồi." Thấy tư thế gục xuống của nàng, mọi người liền cười ồ lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT