Vào một ngày rãnh rỗi, Từ Thiếu Văn đưa Hạ Lạc đi ăn tối. Cô kể cho anh nghe những việc xảy ra gần đây. Sau khi nghe xong, anh nói:

“Vụ án lần này em có thể thuận lợi phá được là một sự may mắn, nhưng nếu lần sau em gặp những vụ án tương tự thì cần phải hết sức thận trọng, vì không phải lần nào em cũng có thể gặp may mắn như vậy”

“Em hiểu ý của anh, nhưng anh yên tâm đi, em nhất định sẽ cẩn thận”

“Những vụ án liên quan đến hối lộ hoặc tham ô đều ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, mà lợi ích càng lớn họ sẽ càng trở nên thận trọng. Vì để giữ vững địa vị của mình, bọn họ sẽ không từ mọi thủ đoạn. Cho nên anh thật lòng không muốn em tham gia vào những vụ án này”

“Em biết anh đang lo lắng cho em, nhưng em không thể vì sợ nguy hiểm mà để mặc bọn họ tiếp tục làm những chuyện phi pháp, việc này em không làm được”

Anh im lặng, cô thấy thế nên nắm tay anh nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

Anh biết mình không thể khuyên được cô nên chỉ đành thở dài: “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mau ăn thôi”

______

Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, buổi tiệc thường niên mỗi năm tổ chức một lần của Tập Đoàn Phát Thịnh được diễn ra vào hôm nay, hiện giờ vẫn còn sớm nên khách mời chưa có mặt đông đủ, ở sảnh chính chỉ có vài người, trong đó có Diệp Như Mai - Thư ký của anh.

Hạ Lạc và Từ Thiếu Văn đã đến đây từ rất sớm, cô đang ở trong phòng VIP, còn anh đến hậu trường kiểm tra tổng thể lại một lần nữa.

Ở bên ngoài, Từ Quốc Chính và Lý Hà Thu cũng vừa đến. Lẽ ra lúc đầu họ không định đến buổi tiệc này, nhưng vì muốn gặp Hạ Lạc nên họ đã đến đây, thật ra đây cũng là chủ ý của anh.

Diệp Như Mai vừa nhìn thấy họ liền vui vẻ đi đến chào hỏi và bắt chuyện, nhưng họ chỉ đáp lại vài câu, sau đó lại quay sang trò chuyện cùng người khác. Cô ta bị họ bơ đẹp thì liền tức giận, cô ta chỉ đành ngậm ngùi trở về chỗ cũ.

Sau khi xong việc, anh và cô cùng đi đến sảnh chính. Cô mặc một chiếc đầm ôm sát màu xám có đính kim cương, cổ tròn và để lộ hai bên vai, tôn lên màu da trắng của cô.

Cô khoác tay anh đi vào bên trong, anh đưa cô đến gặp ba mẹ mình.

“Ba mẹ, sao hai người đến sớm vậy?”

“Ba mẹ đến đây để gặp mặt con dâu tương lai, nên dĩ nhiên là đến sớm rồi” Từ Quốc Chính nói.

Cô bất ngờ vì không nghĩ mình sẽ gặp ba mẹ anh ở đây nên có hơi lúng túng. Anh nắm tay cô, sau đó nói:

“Đây là ba mẹ anh, hôm nay họ cố tình đến đây để gặp em đó”

“Chào hai bác, con là Hạ Lạc. Con không biết hôm nay hai bác sẽ đến đây nên có chút thất lễ, mong hai bác thông cảm”

Lý Hà Thu ân cần đi đến nắm tay cô, bà nói: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, không ngờ con lớn lên lại xinh đẹp như vậy”

“Trước đây khi Thiếu Văn chưa tìm được con, bác sợ là cả đời này nó sẽ không chịu lấy vợ. Cũng may cuối cùng nó cũng tìm thấy con rồi”

“Không ngờ hai bác vẫn luôn nhớ đến con, trước đây con có dự định đến gặp hai bác nhưng lại không có thời gian. Lần sau con nhất định sẽ đến nhà thăm hai bác”

“Bác nghe Thiếu Văn nói con là cảnh sát có đúng không? Nghề này rất nguy hiểm, không phải ai cũng có thể làm được, cho nên bác thật sự rất nể phục con” Từ Quốc Chính nói

“Bác trai quá lời rồi. Con chọn nghề này là bởi vì con thật sự yêu thích nó, chính vì yêu thích cho nên con mới có thể kiên trì”

“Con đúng là vừa giỏi giang lại chịu khó, bác thật sự rất thích con. Ngoài con ra, bác không chấp nhận bất cứ ai là con dâu của mình nữa”

Câu cuối cùng, Lý Hà Thu vừa nói vừa liếc xéo Diệp Như Mai đang đứng cách đó không xa. Cô ta cũng đã nghe thấy hết những lời bà nói, song không hề tỏ ra tức giận.

Diệp Như Mai đã làm việc bên cạnh anh một thời gian dài, từ cử chỉ và hành động của cô ta, Từ Quốc Chính đã sớm đoán được cô ta có tình cảm với con trai mình, nhưng ông chưa từng chấp nhận cô ta, kể cả trước khi anh tìm thấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play