Sau khi y tá ra ngoài, ông mới tiến lại gần Hạ Lạc.
“Tiểu Hạ, ta là ba của con, con không nhớ ra ta cũng không sao, con chỉ cần biết ta là người thân của con là được rồi”
Anh nhìn cô, nhưng không thể tiến lại gần, vì hiện giờ anh đã không còn tư cách để ở bên cạnh cô được nữa.
“Chú Hạ, con có chuyện muốn nói với Hạ Lạc, mọi người có thể ra ngoài một lát được không?”
Sợ ông không đồng ý, anh nói tiếp: “Chú yên tâm đi, con chỉ muốn trả lại một món đồ cho cô ấy thôi”
“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”
Sở Ngôn Nhất muốn nói gì đó lại thôi, hắn ta theo ông ra ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại anh và cô. Anh trầm mặc một lúc, sau đó anh lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo ra đưa cho cô.
“Trước đây em từng nói sợi dây chuyền này rất quan trọng đối với em, vì nó là đồ vật do mẹ em để lại. Anh hy vọng nó có thể giúp em nhớ lại tất cả”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Cái gì?”
“Trước đây mối quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết sao? Anh và tôi rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi đối với anh rất quan trọng sao?”
“Vấn đề này đợi đến khi em hồi phục trí nhớ, anh sẽ cho em biết câu trả lời”
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Sở Ngôn Nhất đang cau mày suy tư.
“Bác trai…”
“Ta biết con muốn nói gì, có phải con định nhân cơ hội này nói dối Tiểu Hạ con là vị hôn phu của nó đúng không?”
“Con biết không nên nói dối cô ấy, nhưng con thật sự không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục chịu khổ khi ở bên cạnh Từ Thiếu Văn. Lần này vì chuyện của cậu ta mà hại cô ấy bị mất trí, không biết lần sau còn…”
“Được rồi, ta đồng ý với con”
Lúc này Từ Thiếu Văn vừa từ trong phòng cô đi ra, anh không biết vừa rồi Hạ Chí Viễn và Sở Ngôn Nhất đang toan tính chuyện gì, anh nói với ông:
“Chú Hạ, con biết hiện giờ chú vẫn chưa thể chấp nhận con, nhưng con không thể vì vậy mà từ bỏ Hạ Lạc. Sẽ có một ngày con nhất định chứng minh cho chú thấy, con cũng có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy”
Sau đó anh quay sang nói với Sở Ngôn Nhất:
“Anh Sở, anh có thể ra ngoài gặp tôi một lát được không? Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với anh”
“Được, anh chờ tôi một lát”
Sau khi anh đi khuất, ông mới hỏi Sở Ngôn Nhất:
“Cậu ta tìm con có việc gì không?”
“Con không biết, có lẽ cậu ta không thể ở bên cạnh Hạ Lạc nên tạm thời nhờ con chăm sóc cho cô ấy. Bác trai, còn về chuyện vừa rồi, con nghĩ bác nên đích thân nói với cô ấy thì tốt hơn”
“Ta biết rồi, con mau đi gặp cậu ta đi, ta đi nói chuyện với Tiểu Hạ”
Từ Thiếu Văn đang ở trong sân của bệnh viện, anh với tay hái một bông hoa tử đằng xuống, vân vê nó trong tay. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh nghiêng đầu qua nói:
“Anh đến rồi?”
“Không biết giữa hai chúng ta có chuyện gì để nói?”
Anh xoay người qua.
“Tôi đúng là không có gì để nói với anh. Nhưng còn anh, lại nhiều lần chủ động tìm người gây sự với tôi, anh đừng nghĩ là tôi không biết”
“Anh đúng là thông minh hơn tôi tưởng. Nhưng làm sao anh đoán được là tôi làm?”
Người đứng sau sai khiến đám lưu manh chặn đánh Từ Thiếu Văn đúng là Sở Ngôn Nhất. Hắn ta ngoài mặt tỏ vẻ thật thà đáng thương, nhưng trong lòng lại toan tính những điều xấu xa.
“Bởi vì ngoài anh ra, tôi không đoán được còn có người nào khác muốn tôi rời xa Hạ Lạc”
“Tại sao anh lại không nghĩ chuyện này là do Hạ Chí Viễn làm?”
“Tôi biết chú ấy không xấu xa giống như anh. Tôi tin nếu như chú ấy biết được những việc mà anh đã làm, chú ấy chắn chắc sẽ không để Hạ Lạc ở bên cạnh một người như anh”
“Vậy tại sao lúc nãy anh không vạch trần tôi ở trước mặt ông ta?”
“Nếu lúc đó tôi nói đám người chặn đánh tôi là cho anh xúi giục, vậy anh có chịu thừa nhận trước mặt chú ấy không?”
Sở Ngôn Nhất nhếch mép cười, hắn ta chờ anh nói tiếp.
“Chính vì tôi biết anh không chịu thừa nhận nên nên tôi mới không nói. Nhưng hiện giờ tôi không nói, không có nghĩa là sau này tôi cũng sẽ không nói. Sở Ngôn Nhất, anh cứ chờ đó, chỉ cần tôi còn ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để Hạ Lạc rơi vào tay anh”
Không cho hắn ta có cơ hội phản bác, nói xong anh liền rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT