Lão Tân cả người lúng túng, tôi đã làm cái gì?
Tôi trêu ai ghẹo ai?
...
...
Trần Thương tiếp tục bắt đầu nói đến nội dung học thuật tiếp theo:
- Tiếp đến, là nghiên cứu về sự xâm lấn tối thiểu của phẫu thuật nội soi các vết thương nhỏ, đây cũng phương pháp mới mà tôi nghiên cứu ra, hoặc nói nó là một mẹo nhỏ thì thích hợp hơn.
- Đúng rồi, trước hết tôi sẽ nói với mọi người một chút, bài luận văn phẫu thuật về phương pháp mới này, đã được xuất bản ở « Cấy Ghép Lá Gan », nếu ai có hứng thú thì có thể lên mạng nhìn xem, có lẽ có thể tìm ra.
Khi mọi người nghe được câu này, lập tức làm vào im lặng.
Một bài cho « Tạp chí phẫu thuật ngoại khoa Anh », một bài cho « Cấy Ghép Lá Gan », hai bài phương pháp cải tiến phẫu thuật.
Thành tích như vậy, đừng nói là giám đốc ngoại khoa của họ nghị thường niên tỉnh Đông Dương, vậy liệu phó chủ tịch có đủ tư cách không?
Nếu như không phải lí lịch tư liệu của Trần Thương không đủ, thay một người đã hơn bốn mươi người, đều có tư cách bình chọn phó chủ tịch.
Vì lẽ đó, bài thuyết trình tiếp theo của Trần Thương, mọi người đều nghe rất cẩn thận.
Không còn có một ai dám xem thường Trần Thương.
Hơn nữa, khi Trăn Thương đem ảnh chụp chiếu ra, mọi người mới chân chính cảm nhận được đầy là một loại khác biệt.
Vết thương thật rất khó tìm, nếu như không phải Trần Thương chỉ ra đến, tất cả mọi người khó có thể tìm thấy nó.
Loại phương pháp này, thật sự là hiệu quả nhanh chóng, hiệu quả rõ rệt.
truyện kiếm hiệp hayMà lúc này đây, mấy người ở bên dưới sàn khấu mặt đã đỏ tới mang tai!
Một đám bác sĩ ở bệnh viện tỉnh thứ hai của Trần Thương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Còn có phó chủ nhiệm Từ Văn Bân của bệnh viện Nhân Dân, khi trông thấy Trần Thương thuyết trình cái phương pháp này, chợt nhớ tới khảo hạch đánh giá của bệnh viện Tỉnh Nhị Viện/.
Lúc ấy, anh tiến hành khảo hạch với Vương Dũng.
Kết quả, khi Vương Dũng dẫn Trần Thương đi đến, Từ Văn Bân không có để ý!
Không nghĩ tới... Trần Thương lại lợi hại như vậy.
Trong lúc nhất thời, Từ Văn Bân mặt đỏ vô cùng, chính mình lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp như trông mặt mà bắt hình dong này!
Nghĩ tới đây, Từ Văn Bân nhịn không được xấu hổ vạn phần.
Mà Lưu Tự Tế, phó chủ nhiệm ngoại khoa gan mật, kiêm phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Tỉnh, chủ nhiệm ngoại khoa Gan mật Lưu Tư Tê thì lại là một mặt cảm khái!
Khi đó hẳn và Đàm Trung Lâm được Trương Khắc Cần mời, đi đến dự hội nghị ở bệnh viện tỉnh thứ hai, nhìn thấy Trần Thương lúc ấy đang khâu lại vết thương cho Ngô Cương ở đội cảnh sát hình sự.
Lúc ấy sự ưu ái đối tên tiểu tử này có thừa.
Thế nhưng...
Lúc ấy thật sự nên cố gắng hết sức, nếu như mời được Trần Thương về bệnh viện Nhân Dân tỉnh, cái vinh dự này sẽ là của bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Nói trắng ra, lúc ấy còn chưa đủ kiên quyết!
Khi ấy Trần Thương vẫn chỉ là một cộng tác viên tạm thời, cơ hội rất lớn.
Về sau ở khi khảo hạch biên chế, Lưu Tư Tề cũng ở tại đây.
Lúc kia, hẳn nhận ra rắng đã qua muộn rồi, bệnh viện tỉnh thứ hai bay giờ đã coi trọng Trần Thương vô cùng.
Mà bây giờ, Lưu Tư Tề tiếc hận thở dài, khi đó nếu như mình cùng Đàm Trung Lâm cắn chặt răng, hạ quyết tâm đem Trần Thương đào đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, nói sẽ cho biên chế, không thể hiểu cô gái... Đó cũng là một cơ hội mà!
Nhưng hiện tại, chắc chắn không có cơ hội.
Lúc này Trần Thương, đã đần đần trưởng thành.