- Ta còn tưởng rằng có Trần Thương rồi quên luôn người cha này chứ?
Tân Duyệt lập tức làm nũng, trái lương tâm nói:
- Làm sao có thế chứ, ba ba là tốt nhất, đúng không?
Nói đến đây, Tân Duyệt kẹp lấy một cái takoyaki:
- Đến, ba, con đút cho người!
Tần Hiếu Uyên nhìn con gái hiểu chuyện như thế, lập tức vừa lòng thỏa ý.
Ai....
Ông trời đối đãi với Tần mỗ không tệ nha!
Thê hiền nữ hiếu con rể tốt.
Thỏa mãn, thỏa mãn!
...
...
Mà lúc này, Chu Hoành Quang vừa suy nghĩ vừa đi về khách sạn,
Các học sinh của ông lần lượt đến hỏi thăm.
Chu Hoành Quang đối xử với sinh không tệ, thường xuyên mang theo họ đi đến các hội nghị, tăng cường mở mang tầm mắt.
- Đều ở đây nha?
Ông vừa về đã phát hiện có năm sáu học sinh tụ tập trong phòng nói chuyện phiếm, không nhịn được hỏi.
Mọi người nhao nhao gật đầu, cười nói:
- Lão sư trở về.
Chu Hoành Quang gật đầu:
- Nghỉ ngơi sớm một chút, xế chiều ngày mai chúng ta trở về.
Lúc này, 2 người học sinh bỗng nhiên nói:
- Lão sư, ngài nói muốn cho chúng ta thấy rõ ngọn ngành là cái gì nha?
Những học sinh khác cũng hiếu kì gật đầu.
- Đúng đấy, lão sư!
Kỳ thật hôm nay họ đã muốn trở vẽ, cảm thấy nán lại ở chỗ này cũng không có ý tứ gì.
Nguyên bản quyết định hôm nay sẽ trở về thủ đô.
Thế nhưng đột nhiên lão sư để họ chờ thêm một ngày, cái này khiến mọi người hơi khó hiểu, thứ gì mà cứ chắc chắn phải nhìn?
Hơn nữa, hiện tại họ cũng đã biết Trần Thương, chỉ là một bác sĩ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không có lớn tuổi hơn họ.
Đến cùng có đồ vật gì hấp dẫn lão sư?
Chu Hoành Quang nhìn đám học sinh này, nhịn không được cười cười:
- Xem ra các ngươi đối với Trần Thương còn chưa hiểu rõ?
Mọi người gật đầu, hoàn toàn chính xác, hôm nay họ xác thực đã đi hỏi thăm một chút, nhìn một chút, lục soát lục soát, đúng là tại khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện tìm được Trần Thương.
Họ phát hiện Trần Thương này cũng chỉ là một sinh viên Khoa Y chưa tốt nghiệp của đại học Y Đông Dương...
Điều này càng làm họ thêm tò mò, đến cùng là tại sao lão sư phải để họ lưu lại.
Chu Hoành Quang rất rõ ràng họ nghĩ như thế nào, thản nhiên cười nói:
- Các cậu không biết, sinh viên chưa tốt nghiệp này, làm được việc tất cả các ngươi không làm được!
Một câu, không lưu tình chút nào!
Làm cho họ ngây ngẩn cả người!
Một đám tiến sĩ hai mặt nhìn nhau!
Lại có chuyện mà sinh viên chưa tốt nghiệp làm được còn tiến sĩ họ lại không làm được?
Đây không phải rất bình thường sao!
Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc?
Họ cùng tuổi đều là bạn học khoa chính quy hiện tại kết hôn sinh con thì bé con đều sẽ gọi lão Vương bên cạnh một tiếng thúc thúc, đừng nói vợ của họ, ngay cả bạn bè khác giới cũng không có đấy chứ!
Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc!
Họ cùng tuổi cùng tốt nghiệp khoa chính quy rồi bây giờ đi làm ở đại lý dược lương một năm trăm vạn cũng có thế bao nuôi nữ thần, đừng nói họ bao nuôi nữ thần, tay đánh bóng!
Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc?
Chúng ta đã sớm rèn luyện được một tâm thế dù cho có đứng trước một ngọn núi lở thì cũng không hơi rung động nào, thản nhiên bày ra một tia ý cười khinh thường, để linh hồn che dấu trong lòng ao ước đến chết trông mà thèm đến khóc!
Chu Hoành Quang nhìn thấy một đám học sinh không hơi rung động nào ngồi ở trước mặt, hình như Tuyệt không kinh ngạo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT