...

Từ khi phẫu thuật bắt đầu, cho đến bây giờ đã tiến hành khoảng năm giờ.

Từ tám giờ sáng, đến lúc này đã hơn một giờ chiều.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Lý Kiến Vĩ đi vào.

Nhìn Lý Bảo Sơn hỏi:

- Bảo Sơn, người bệnh thế nào rồi?

Trong lòng Lý Bảo Sơn vui mừng, cuối cùng cũng. có người nói chuyện với mình.

Có mệt hay không ngược lại không quan trọng, chủ yếu là có người để ý.

Lý Bảo Sơn nói:

- Cũng may cấp cứu kịp thời, kiểm tra các triệu chứng của cơ thể xem như bình thường, chắc không có nguy hiểm quá lớn, nhưng một lát phẫu thuật xương hông, vẫn còn cần anh tới

Hoàn toàn chính xác, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, người bệnh có tận mấy chiếc xương sườn bị đứt gãy, cộng thêm gãy xương hông.

- Bên kia xong chưa? Người bệnh thế nào?

Lý Kiến Vĩ thản nhiên nói:

- Chân được bảo vệ, phải xem kết quả khôi phục thế nào đất Tôi đi thay quần áo trước.

Lý Kiến Vĩ cũng phẫu thuật năm tiếng liền, chỉ là căn bản không kịp nghỉ ngơi, sau khi rửa tay xong, thay xong áo phẫu thuật áo, ở vừa chuẩn bị kỹ càng.

Bằng không có thể gọi là một cuộc chiến lâu dài?

Sau khi thấy cuộc phẫu thuật hoàn thành, khả năng có thế khoảng bốn năm giờ của buổi chiều.

Sau khi Trần Thương xử lý toàn bộ máu chảy trong lõng ngực hoàn tất, trực tiếp đem lõng ngực khâu lại hoàn tất.

Lý Kiến Vĩ nhìn thoáng qua Trần Thương, hài lòng nhẹ gật đầu, không có nói nhiều, mà người bệnh bên cạnh vừa vặn làm xong phẫu thuật, cũng tới đến nơi này, tiếp tục bắt đầu cuộc phẫu thuật thứ hai.

...

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngược lại khoa chinh hình phẫu thuật cũng thuận lợi, do Lý Kiến Vĩ dẫn đầu, cuối cùng mọi người xử lý hoàn tất tổn thương!

Lúc ngẩng đầu lần nữa nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều.

Lúc này, tất cả mọi người nhịn không được nhẹ nhàng thở ra!

Hoàn thành!

Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đứng một ngày!

Từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều.

Chưa có một hạt cơm nào vào bụng, cũng chưa được uống một ly nước nào.

Nhưng mà mọi người đều rất vui vẻ.

Bởi vì họ cố gắng, không có lãng phí vô ích.

Trên mặt mọi người, đều mang nụ cười.

Không có cảm giác thành tựu nào có thể so với việc cứu người.

Ngay lúc này, bỗng nhiên người phụ nữ tỉnh lại, đôi mắt cô ta mở to mông lung, chợt phát hiện mười mấy ánh mắt xung quanh đều nhìn mình chằm chằm.

Lập tức, nước mắt chảy ra!

'Trông thấy nguyên một đám người mặc áo trắng mang theo khẩu trang xung quanh, nước mắt của người phụ nữ tử lập tức rơi đây mặt.

Lúc này, cuối cùng cô ta cũng biết, bản thân còn chưa có chết!

Mình được cứu.

Ngay từ đầu khi bị thương, vừa vặn lúc hôn mê, thật ra cô ta cảm giác được, thậm chí còn cảm nhận được con mình thút thít ở bên tai, cảm giác được có một người đè lên vị trí chảy máu của bản thân.

Chỉ là cô ta không còn sức, không thể cử động được!

Vốn dĩ cứ nghĩa là mình phải chết.

Chuyện duy nhất không yên tâm chính là đứa con, còn có người chồng thân yêu.

Lúc đó, vì không còn sức lực để cử động nên người phụ nữ rất tuyệt vọng.

Cô ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện: Hy vọng kiếp sau, tôi làm trâu làm ngựa, đến đền bù lại sự yêu thương của mọi người.

Không nghĩ tới, bản thân lại có thể sống lại

Loại cảm giác này, giống như nhận lại được sinh mạng lần thứ hai.

May mắn!

Không có điều gì so với mất mà có lại được càng khiến người ta hạnh phúc!

Cũng không có thứ gì trân quý hơn so với tính mạng!

Người phụ nữ nhìn mọi người, muốn nói một tiếng cám ơn, lại hé miệng, cất không ra nửa câu.

Chỉ có thể cố gắng nở nụ cười.

Sau khi mọi người nhìn thấy, cũng không nhịn được cười,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play