Nếu như mạnh tay chạm vào vết thương, có thể biến lá lách vốn hơi yếu ớt phá vỡ thành mảnh nhỏ.
Tiến hành công tác chữa trị cao cấp như này, ý nghĩa lớn bao nhiêu!
Mẫu chốt nhất là, Trần Thương có thể thành công sao?
Điều này cần phải hiểu rõ mạch máu lá lách rất cao thâm mới có thể làm tốt!
Điều này còn cần rất nhiều kỹ thuật tinh vi để khâu lại mạch máu nhỏ!
Thiếu một thứ cũng không được!
Lý Bảo Sơn cẩn thận quan sát một phen, nghiêm túc cân nhắc thời gian người bị thương một chút, sau khi tổng hợp phán đoán, nhìn Trần Thương nói
- Tiểu Trần... Cậu có thể chứ?
Trần Thương gật đầu!
- Có thể!
Anh chưa hề nói anh thử một chút, mà nói thẳng anh có thể.
Đào Mật nhìn thoáng qua Trần Thương, nói với Lý Bảo Sơn:
- Thử một chút đi!
Lý Bảo Sơn cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Thương, trong mắt tràn đầy hi vọng:
- Được! Cố gắng lên!
Ông làm sao không hi vọng cho người bệnh một cơ thể khỏe mạnh?
Nhưng... Lúc này, ngoại trừ cổ vũ, ông cũng không biết nói cái gì.
Bởi vì muốn làm tốt cái công tác này, phải có rất nhiều kỹ thuật chuyên nghiệp, lượng công việc càng lớn, độ càng tỉnh vi to lớn
Đầu tiên, người đó chắc chắn phải hiểu rõ đầy đủ nơi phân bố mạch máu của lá lách.
Nhưng tình cờ, Trần Thương lại có thể hiểu rất rõ!
Lập tức ấn mở đặc huấn [mạch máu tuần hoàn trong thân thể], Trần Thương cẩn thận nghiêm túc học tập nơi phân bố của mạch máu lá lách... Không biết qua bao lâu.
Lúc bước đến lần nữa nhìn về phía lá lách, trong đầu Trần Thương đã hiện ra vị trí của mạch máu và hình dạng dưới da
Mạch máu giống như nhánh cây và cành cây, được phân ra ở trong mắt Trần Thương, rất ngay ngắn.
Có lẽ!
Bản thân thật sự có khả năng làm được.
Mà lúc này đây, chủ nhiệm khoa gây tê cũng bắt đầu nghiêm chỉnh quan sát và kiểm tra các diễn biến sinh mạng của người bệnh.
Tất cả mọi người, đều dùng hết khả năng giúp đỡ Trần Thương để tạo ra một kỷ tích!
Họ đều đang đợi Trần Thương, tiến hành một nhiệm vụ nhìn như “Không thế nào hoàn thành”
Họ chưa từng nghĩ tới tiến hành kiểu phẫu thuật như vậy.
Dù sao, cắt lá lách, đối với nhân viên y tế họ mà nói, cũng là cấp cứu thành công.
Cho dù là ảnh hưởng rất lớn đến khả năng khôi phục của người bệnh sau này, sinh hoạt sẽ có rất nhiều không tiện, nhưng... sẽ hạn chế điều trị chữa bệnh.
Thế nhưng lần này, Trần Thương quyết định bản thân phải cố gắng hết sức để cho người phụ nữ có một thân thể khỏe mạnh, một lá lách tương đối khỏe mạnh!
Nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của cậu bé, Trần Thương cảm thấy bản thân căn phải cố gắng hết sức, cứu vớt gia đình này.
Trần Thương đeo kính hiển vi xong, không ngừng điều chỉnh bội số, chỉ khâu trong tay, kim khâu không ngừng đổi vị trí cho nhau.
Thời gian từng giây từng phút đều đang trôi qua.
Thứ đang trôi qua này là sinh mạng của người bệnh!
Điện thoại Trần Thương được ném ở phòng chứa đô, vang lên một lần lại một lần nữa!
Trần Thương đang nghiêm túc cố gắng khâu lại mạch máu của người bệnh, một kim một kim rồi lại một kim!
Mạch máu hơi nhiều, Trần Thương không thèm để ý, chỉ có thể tận lực vá, cố gắng hết khả năng vì lá lách, cung cấp dinh dưỡng tốt, để tốt cho việc khôi phục này, chuẩn bị sẵn sàng!
Nhìn thao tác tinh vi của Trần Thương, Lý Bảo Sơn và Đào Mật liếc nhau!
Nhịn không được thở dài.
Qua không biết bao lâu, khi Trần Thương cảm giác cái eo cứng ngắc không còn cảm giác, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra!
Khâu lại hoàn tất!
Anh đã quên đi bản thân đã khâu lại bao nhiêu mạch máu.
Nhưng, chính mình thành công.
Tất cả mọi người quan sát Trần Thương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trần Thương thật làm được...
Lý Bảo Sơn cắt lá lách cả một đời, làm bao nhiêu lần phẫu thuật kiểu này, hôm nay, tận mắt thấy một kỳ ích cấp cứu lá lách.
Trong lòng phức tạp, không lời nào có thể diễn tả được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT