Anh ta... Đây chính là Trần lão sư còn chưa học xong nghiên cứu sinh mà người ta nói à?
Đừng nói là đã trải qua nghiên cứu sinh, cho dù lên tiến sĩ thì phải làm thế nào?
Anh phát biểu thử một bài trong « Cấy ghép Lá Gan » đi!
Nói bây giờ, chỉ một câu « ấy ghép Lá Gan » đầy đủ khiến anh ta thuận lợi nhận học bổng tốt nghiệp tiến sĩ tại viện y học Harvard.
Chính là có phân lượng như vậy.
Sau khi Từ Đông Đông kinh ngạc, cảm khái một câu:
- Trần lão sư, ngài thật lợi hại! Lại có thể phát biểu trên « Cấy Ghép Lá Gan »!
- Đạo sư của tôi có nắm mơ cũng muốn phát biểu một bài luận văn cấp bậc như vậy, ngài cũng quá lợi hại rồi!
Từ Đông Đông là ăn ngay nói thật, lúc anh ta còn đi học ở khoa y đại học Trùng Khánh, lão sư của anh ta vẫn muốn phát biểu một bài luận văn lên « Cấy Ghép Lá Gan », nhưng độ khó thật rất lớn.
Vị lẽ đó đối với cảm thụ này của anh ta mới càng thêm chân thực!
Nghĩ tới đây, Từ Đông Đông một mặt hưng phấn:
- Trần lão sư, tôi sờ một chút được chứ? Cảm thụ cảm giác khí tức của học bá?
Trần Thương bị Từ Đông Đông chọc cười:
- Cứ sờ thoải mái, tranh thủ nhanh nhanh làm một bài giống vậy.
Từ Đông Đông cũng cười ha hả.
Chụp mấy tấm ảnh, dù sao... Anh ta cũng là lăn đầu tiên nhìn thấy tạp chí thực thể « Cấy Ghép Lá Gan », sau này có thể thuận tiện lấy ra khoe khoang.
Sau giờ tan tầm, người cũng khá ít,nhưng mà bác sĩ còn chưa có tan tăm, quy bồi sinh đã sớm tản đi.
Lúc này cũng không vội vàng, hiện tại Trần Thương đang đánh chữ trên máy in làm bìa, trang mục lục, trang chính văn về « Cấy ghép Lá Gan » sao chép ra bốn năm bản.
Cái này chính là bãng chứng, sau này đó là bằng chứng tuổi nghề, Trần Thương đưa cho Tần Duyệt, Trần Bỉnh Sinh, Lý Bảo Sớn mỗi người một bản.
Ba người đều là đồng tác giả, trọng lượng rất lớn, là hoàn toàn có thể dùng nó để bình xét chức danh.
Lúc này, Trần Bình Sinh đang ở chỗ nào đó ngồi đan đầu ngón tay, nhìn thấy tạp chí, lập tức hai mắt toả sáng, nhịn không được bật cười
Cười tủm tim nói:
- Có bản luận văn này, lần này nói không chừng tôi có thể lẫn vào làm người quản sự, đến lúc đó tôi bảo kê cho cậu.
Trần Thương cười nói:
- Nói không chừng tôi cũng có thể nha! Đến lúc đó hai ta đều ngồi ngang hàng, haha...
Trần Bỉnh Sinh nghe xong, lập tức cười giễu một tiếng:
- Địa vị ngang nhau?
Trần Thương nhất thời né tránh, cách xa thêm hai bước:
- Thôi đi, ông đây là ÿ thế hiếp người!
Chọc cho mọi người bên cạnh đều cười.
Đây là đại Trần và tiểu Trần luôn là thằng hề trong khoa.
Nhưng tất cả mọi người hâm mộ nhìn lão Trần, Trương Xu của nội khoa cấp cứu chua chát nói câu:
- Trần Binh Sinh à..., ông coi nãm cũng thắng được! Uổng cho vui vẻ, lý tưởng, trả thù?
Trần Binh Sinh không thèm để ý, vui vẻ nói:
- Nằm mà thắng thì cũng được! Hơn nữa, tôi đây được coi là “nãm” thắng à, chị Trương mới thực sự là “nằm” thắng, lão Diêm sắp làm chủ nhiệm phải không? Sau này đi theo lão Diêm ăn ngon uống sướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý là được rồi, thật là hâm mộ!
Người trưởng thành như Trần Binh Sinh cũng hiếu ngay là đang chê cười làm cho cả phòng làm việc ồn ào lên!
Nguyên một đám trêu tức nhìn Trương Xu.
Trương Xu đỏ mặt, nhưng mà cũng phóng khoáng, đều là vợ chồng, cũng không thèm quan tâm đến cái đó.
- Lão Trần, da mặt ông ngày càng dày!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT