- Chào ngài, ngài là Trần Thương, Trần tiên sinh phải không?
Giọng nói của đối phương vào khoảng bốn mươi tuổi, đàn ông trung niên, chất giọng rõ ràng hùng hậu, hẳn là rất khỏe mạnh, đây là hình ảnh Trần Thương cho ra với tư cách một bác sĩ.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Vâng, chào anh, tôi là Trần Thương.
Vương Chí vội vàng nói:
- Trần tiên sinh, chào anh, tôi là giám đốc của địa ốc Trịnh thị tân khu Hải Ngạn - Vương Chí.
- Trịnh tổng để tôi thẩm tra đối chiếu một tin tức với ngài, là vấn đề hoàn thành thủ tục phòng ở.
Trần Thương nghe xong mới nhớ tới chuyện kia.
Lần trước chính anh gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Đàm muốn mua bộ phòng ở kia, sang tuần này bởi vì nhiều việc cho nên quên mất chuyện này.
- Nha! Quản lý Vương, ngài tốt.
Vương Chí cười nói:
- Trần tiên sinh, ngài nhìn xem khi nào có thời gian, thuận tiện đến phòng kinh doanh của chúng tôi một chuyến, chúng tôi chứng thực đem phòng...
Trần Thương xem xét thời gian, giờ này đi bệnh viện cũng không có chuyện gì, dứt khoát không đi.
- Bây giờ tôi sẽ qua, ngài chờ một chút.
Trần Thương nói thẳng.
Vương Chí gật đầu
- Ừm, không cần vội, tới nơi gọi điện thoại cho tôi.
Sắc mặt Trần Thương vui mừng, nghĩ đến việc lập tức sẽ có phòng ở, trong lòng tràn ngập đắc ý.
Thừa dịp Tần Duyệt còn chưa biết, Trần Thương quyết định cho cô một kinh hi.
Còn về chuyện tiền bạc... Tiền của Trần Thương bây giờ trước sau có khoảng 300 vạn, nhưng mà... Đến cuối tuần có mấy ca phẫu thuật chỉnh ngực hẹn trước, hắn là cũng không sai biệt lắm đủ rồi?
Vội vã đi tân khu Hải Ngạn, Vương Chí đã phái người đứng chờ ở cửa ra vào.
Nhân viên công tác trực tiếp đưa Trần Thương vào bên trong phòng làm việc của Vương Chí.
Ngay từ đầu, Trần Thương cho rằng sẽ cực kỳ phiền phức, nhưng không nghĩ tới tất cả đều được giản lược.
Một bên có người chuyên giảng giải các loại hạng mục cần chú ý, việc Trần Thương cần phải làm là ký tên.
Bỏ ra không đến hai mươi phút, Trăn Thương đã làm xong tất cả.
Thế nhưng mà...
Trần Thương phát hiện một chuyện, không căn giao tiền à?
Vì sao không có giao tiền, lí lẽ ở đâu?
Trần Thương vẻ mặt vô cùng nghỉ hoặc nhìn Vương Chí:
- Quản lý Vương, cái này... Tiền giao ở chỗ nào?
Vương Chí lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng mà lập tức kịp phản ứng, mỉm cười:
- Trần tiên sinh nói giỡn, đây là phòng ở Trịnh tổng tặng ngài, sao còn căn dùng tiền!
Mắt Trần Thương tức trợn tròn:
- Tặng phòng ở cho tôi? Không được không được, quá quý giá!
Trần Thương vừa nghĩ tới phòng ở hơn bốn trăm vạn, nói tặng là tặng, lập tức có chút hô hấp không thông.
Đây là 400 vạn, cũng không phải bốn trăm nguyên, nói đưa là đưa.
Vương Chí cười ha ha:
- Trần tiên sinh, về vấn đề tiền, ngài nói với tôi cũng không ích gì! Ngài là bạn của Trịnh tổng, tôi cảm thấy ngài gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh tổng có vẻ phủ hợp hơn.
Trần Thương nghĩ nghĩ, chính mình nói chuyện với Vương Chí vô dụng, dù sao... Anh tôi cũng là nghe theoTrịnh Quốc Đàm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn thoáng qua Vương Chí, cười nói
- Vậy thì... Tôi trước tiên gọi điện thoại, quản lý Vương chờ một chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT