Đào chủ nhiệm có thể cải tiến vết cắt phẫu thuật, hơn nữa loại vết cắt này... Tựa hồ cực kỷ tỉnh diệu
Mọi người nhịn không được muốn bành trướng cảm xúc, ngay cả Mạnh Hi đứng bên cạnh cũng nhịn không được động tâm mấy phần.
Chủ nhiệm Đào thật là lợi hại!
....
....
Mà lúc này, trong phòng làm việc, so với sự an tĩnh trong phòng phẫu thuật thì náo nhiệt hơn nhiều! Cát Hoài trực tiếp đứng dậy nói một tiếng:
- Mẹ nói Cái vết cắt lợi hại như vậy, chủ nhiệm Đào này sao có thể nghĩ ra được? Cái vết cắt này quá thần kỳ, vô hình giúp tăng lên tầm nhìn khi phẫu thuật, hơn nữa tầm mắt so với vết rạch đôi còn tốt hơn, mà khả năng tổn thương lại giảm xuống một chút, rất là lợi hại.
Các đồng nghiệp ở một bên cũng kích động vỗ đùi.
~ Đúng vậy, anh nhìn xem, hết thảy mọi chuyện, căn bản sẽ không gây tổn thương đến phổi, trực tiếp giảm bớt tổn thương cùng tỉ lệ phản ứng không tốt đối với phổi!
- Đào chủ nhiệm rất là lợi hại! Tại sao tôi cảm giác so.
Một đồng nghiệp khác vội vàng khụ khụ một tiếng:
- Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút!
Trần Thương thì sờ cái căm, tủy ý nhìn thoáng qua, nói thầm một tiếng, chủ nhiệm Đảo này học thật mau quát
Nhưng... Thiếu sót vẫn là có một chút, có thể tiếp tục cải thiện và luyện tập!
Nhìn thoáng qua xong, kỳ thật Trần Thương đối với toàn bộ ca phẫu thuật đã có một phán đoán!
Một ca phẫu thuật Viêm màng ngoài co thất tim như vậy, nhiều nhất cũng chỉ hơi phức tạp chút, không, có lẽ cũng không tính là phức tạp, chỉ là bệnh vặt bình thường mà thôi, đơn giản chỉ là dính liền tương đối nhiều, co lại nghiêm trọng một chút, cũng không quan trọng.
Nghĩ tới đây, Trần Thương xem như đã tụt hứng đi đôi chút, căm lấy điện thoại, tiếp tục đùa Tần Duyệt.
Chẳng qua Trần Thương cũng không phải là hoàn toàn không nhìn đến, mà đột nhiên nhận được một cái liếc mắt, chủ yếu là anh không có cách nào để nghiêm túc được.
Vì nãy giờ Cát Hoài đứng một bên, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng “Mẹ nớ?, khiến Trần Thương nhịn không được oán thầm trong lòng, rốt cuộc thì cậu cũng
đâu phải người mang họ Mẹ, vì cớ gì mà suốt cả ngày miệng chỉ biết la mẹ nó mẹ nó... Chẳng lẽ bố cậu không biết chuyện này à, sao không đánh cậu một trận đi cho rồi? Nhưng vào lúc nhìn Đào Mật phẫu thuật, Trần Thương lại không thể không nói.
Chủ nhiệm Đào đây chính là chủ nhiệm Đào!
Đã tiến bộ không ít so với lần trước.
Xem ra bài giảng lần trước của anh đã không bị lãng phí vô ích rồi.
Ừm
Trẻ nhỏ dễ dạy?
Hình như cũng không đúng lắm.
Nhưng đây cũng là một chuyện tốt
Xem ra sau này có thể giao lưu với chủ nhiệm Đào nhiều hơn rồi, có thể cùng nhau trợ giúp đỡ lẫn nhau, mà đương nhiên... Điều chủ yếu nhất chính là, sau khi Trần Thương học trộm, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Trần Thương, Cát Hoài nhịn không được buông ra một lời khuyên nhủ thấm thía:
- Tiểu Trần, đừng đùa với điện thoại di động, điện thoại không có gì đẹp mắt bằng phẫu thuật đâu!
Tiến sĩ đứng một bên cũng đồng tình gật đầu:
- Đúng đấy, làm gì có điện thoại nào có thế hoàn thành được phẫu thuật đâu!
Trần Thương sững sờ, không biết nên nói như thế nào cho phải phép.
Một tiến sĩ khác cũng tỏ ra vô cùng đồng ý:
- Không sai, mục đích chính của điện thoại là để chúng ta tìm tới cách phẫu thuật tốt hơn để xem!
Trần Thương chẳng thèm ngó tới, đó là bởi vì mấy người không có bạn gái chơi tốt như vậy!
Dừng!
Đúng lúc này, Tân phú bà lại gửi tới một hồng bao, kèm theo một câu nói:
- Tốt lắm, biểu hiện không tồi, bản cung phải đi thuật, tiền ăn tháng này, tôi bao hết!
Trần Thương đắc ý ấn mở hồng bao, nhận được:
- 0.01 nguyên!
Cười hì hì rồi bồi thêm câu:
- Cảm ơn bà chủ! Hoan nghênh lần sau tới tiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT