Nghĩ tới đây, Trần Thương khụ khụ một tiếng, hắng giọng một cái:
- Việc này, chủ nhiệm, tôi phải nói với ông mấy điểm, điểm thứ nhất, lựa chọn vết cắt: Ông hoàn toàn có thể cải tiến một cái Mở ngực trước - bên đổi thành 'Mở ngực ngoài trái trước + mở dọc xương ức, nếu như vậy, không chỉ sẽ không tổn thương đến phổi, hơn nữa.
- Điểm thứ hai, lúc ông phân li thần kinh.
- Điểm thứ ba, tách rồi cùng cắt bỏ vôi hoá, khi biết ông một dao xuống dưới nhìn không thấy tình huống cơ tim, hoàn toàn có thể...
...
Trần Thương nói ra khuyết điểm, cái này thu lại không được!
Lưu loát thốt ra mấy ngàn chữ, cơ bản không tạm ngừng, há miệng liền nói, hạ bút thành văn!
Chúng ta là người có văn hóa, am hiểu cái gì?
Nói chuyện!
Trần Thương một hơi nói đến miệng khô, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bưng lên tách trà Chính Sơn trước mặt, uống một hớp cho thấm giọng!
Dễ chịu...
Nguyên lai nói ra thoải mái như thế?
Trần Thương nhìn mặt Đào Mật đen lại, đắc ý thưởng thức nước trà
Đào Mật trực tiếp trợn tròn mắt, lời nói của Trần Thương mặc dù... Cực kỳ không xuôi tai, không có dễ chịu như vuốt mông ngựa, thế nhưng thực sự để ông được lợi rất nhiều.
Đến tình trạng này của ông, trên cơ bản một chút có thể hiểu ra.
Nhiều năm trí thức tích lũy đã sớm giúp ông có cơ sở đột phá, mà bây giờ Trần Thương chỉ điểm một phen, tự nhiên sẽ có đột phá!
Nhưng...
Đào Mật ngay từ đầu là kích thích, dù sao Trần Thương nói rất có lý, hoàn toàn chính xác có thể để cho ông có chỗ tiến bộ.
Thế nhưng...
Trần Thương càng nói càng nhiều, càng nói càng rộng, càng nói cũng càng rộng lớn hơn lúc trước.
Đào Mật không kiềm chế được!
Ông có cảm giác đạo tâm của mình bất ổn, kém chút sập đổ.
Nhưng những lời này thật rất có đạo lý, về sau nhất định dụng tâm suy nghĩ một chút, như thế nào đề cao.
Đào Mật đang muốn nói chuyện.
Chỉ thấy Trần Thương uống xong ly nước, cảm giác trạng thái tăng trở lại, trực tiếp cười nói ra:
- Chủ nhiệm Đào, chúng ta nói tiếp đi, kỳ thật, tôi cảm giác còn có rất nhiều chỗ có thể cải thiện cùng đề cao!
Đào Mật lập tức sững sờ:???
Trần Thương hưng phấn nhẹ gật đầu:
- Lúc ông phẫu thuật, đặc biệt là lúc tách rời màng tim cùng phân li mạch máu ở trái tim, có một động tác theo thói quen, nhìn như không nhiều lắm ảnh hưởng, nhưng rất dễ dàng sẽ làm bị thương thần kinh ở giữa, tôi nghĩ có thể hay không...
Trần Thương càng nói càng hăng hái!
Càng nói càng kích thích!
Thế nhưng Đào Mật cảm giác chính mình có chút không được đau thận, mà lại là đau ở thận dương, mồ hôi chảy ra!
Ông ngồi bất động một chỗ, mồ hôi liên tục không ngừng rơi xuống từng giọt
Đào Mật cắn răng một cái, không được, không thể nghe tiếp nữa!
Lại nghe đạo tâm thật sẽ sập!
Nhưng nhìn Trần Thương vẫn nói thao thao bất tuyệt.
Đào Mật cố ý cầm điện thoại lên:
- Alo, alo? À! Có người bệnh à, được, được, được, tôi lập tức ra ngay!
Làm bộ cúp điện thoại, Đào Mật xấu hổ cười một tiếng:
- Tiểu Trần, chuyện này, có một bệnh nhân cũ, tôi phải đi nhìn xem... Nếu không cậu nhìn, hôm nào trò chuyện tiếp?
Trần Thương gật đầu, cười nói ra:
- Nói chuyện với Chủ nhiệm Đào thật thoải mái!
Đào Mật xấu hổ: Tôi không vui!
Trần Thương cười:
- Hi vọng sau này sẽ còn có cơ hội như vậy.
Đào Mật nghe thấy sau này vội vàng lắc đầu, cũng đừng, muốn dạo động đạo tâm vững chắc của tôi, cậu đừng có nằm mơ.