Sáng sớm mỗi thứ hai hàng tuần, một khởi đầu đãy bận rộn của một thành phố, cho dù đó là những con đường tắc nghẽn, hay là một chuyến xe bus đông người đến hỗn loạn.
Ngay cả khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, ngày lúc này cũng vô cùng bận rộn.
Mỗi buổi sáng khi mọi người gấp gáp đi làm, rất dễ xảy ra những vấn đề nhỏ, ví dụ như va chạm cũng xảy ra tương đối nhiều.
Lúc này, Vương Dũng phân chỉ muốn có cách nào đó cáo thể phân thân ra, mà khoa cấp cứu đã đẩy bảy tám người đến, bên cấp cứu nội khoa cũng bất lực, không thể xoay sở được.
Khi Trần Thương xuất hiện, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngày cả y tá khi nhìn thấy Trần Thương, giống như trông thấy cứu tỉnh.
- Bác sĩ Trần, anh đến rồi!
Tiểu Lâm trực ban ca tối, đến tận bây giờ còn chưa được rời đi, sau khi thấy Trần Thương đến, vội vàng chào hỏi một tiếng:
- Bên này có mấy bệnh nhân căn được chẩn đoán bệnh.
Trần Thương đem điện thoại cất vào túi, đi phòng thay quần áo, thay xong áo blouse trắng, bắt đầu công việc vẫn làm hàng ngày.
[ Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ hàng này, chẩn đoán thành công cho 10 bệnh nhân trong danh sách, phần thưởng nhận được là một túi máy mắn. ]
Trần Thương tiện tay nhận lấy nhiệm vụ, đi vào bên trong.
Mặc dù nó chỉ là một nhiệm vụ hàng ngày bình thường, nhưng Trần Thương luôn cảm thấy nó không giống bình thường lắm, chẩn đoán bệnh cho mười bệnh nhân, độ khó cũng không cao lắm?
Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều?
Vứt bỏ mấy suy nghĩ khỏi đầu, Trần Thương mang theo bệnh nhân đi đến phòng khám, chuẩn bị kiên nhẫn.
...
...
Ngô Ngọc Thụ năm nay năm mươi hai tuổi, trên có mẹ già phải phụng dưỡng dưới có một đứa con lớn, ở giữa có người vợ đang trong thời kì mãn kinh.
Người ta thường nói, đàn ông ở tuổi năm mươi sẽ biết rõ số mệnh của mình, nhưng Ngô Ngọc Thụ đối với những lời này cũng không hiểu lầm.
Ông ở tuổi năm mươi, bản thân ông cũng không dám đi khám bệnh, dù sao thì gánh nặng trên vai ông cũng tựa như núi.
Mẹ già đã hơn tám mươi tuổi vừa mới làm xong phẫu thuật, bỏ ra một đống tiền chạy chữa, ngày lúc này đứa con trai của ông lại muốn bàn chuyện kết hôn.
Phòng cưới vừa mới mua, tổng giá trị cả căn nhà hơn 3 triệu nhân dân tệ, tiền đặt cọc trước cho căn nhà là một trăm vạn, tiền tích cóp nhiều năm của ông Ngô. coi như đã bị vét sạch.
Căn hộ vừa mới mua phải trang trí, kết hôn thì cần tiền sính lễ, chuẩn bị đám cưới thì cần phải có tiệc rượu mời khách khứa, và mọi thứ đều giải quyết bằng tiền bạc.
Ngô Ngọc Thụ thật sự rất nhức đầu!
Cả ngày trầm ngâm phiền muộn cực kỳ.
Nếu như con người gặp áp lực quá lớn, sẽ dễ bị ngột ngạt, dễ dàng tức giận, dễ gây buồn bã, và trở nên nóng tính.
Chuyện của Ngô Ngọc chính là như vầy, trước đây ông là một cán bộ nhỏ trong đơn vị, thế nhưng khuôn mặt ông cả ngày cau có khó chịu, không có ai nói tốt về ông, khi về đến nhà, vợ cùng con trai trông thấy Ngô Ngọc Thụ mặt mày vẫn luôn thể hiện rõ sự không vui nên cũng không dám nói gì
Vợ ông chính là như vậy, có khi muốn nói gì đó, lại sợ ông tức giận, những lúc như vậy không tránh được việc cãi vã của hai người
Dần dần, không biết từ lúc nào, ông cùng vợ cả ngày một câu nói bình thường cũng không nói được với nhau.
Con trai mua nhà, một ông già như ông đành cầm nhà đi thế chấp, không biết từ lúc nào chuyện này đã trở thành con đường chính để giải quyết mà mọi người lựa chọn, mặc dù lão Ngô rất không muốn, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xuống, đàn ông mà, chịu đựng chút khổ này cũng không sao.
Sáng sớm hôm nay sau khi rời giường, bỗng nhiên cảm giác tìm đập mạnh và loạn nhịp!
Ngực bị nghẹt, thở không thông, trước ngực còn có chút cảm giác đau đớn.
Sau khi ngồi xuống ghế, cảm thấy hô hấp đã dễ dàng hơn chút, nhưng vừa nằm xuống, thì cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Ban đầu Ngô Ngọc Thụ nghĩ chỉ cần năm nghỉ một lúc, nhưng lại vội vàng đứng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT