Đây là Lý Bảo Sơn một lần nếm thử!
Đó chính là người chuyên trách làm chuyên sự, công việc của Tân Duyệt chính là nghiên cứu khoa học.
Nếu như mỗi bác sĩ vừa xử lí nghiên cứu khoa học lại phải xử lí lâm sàng, căn bản không thể phân thân để hoàn thành được.
Hắn để Tân Duyệt thoát ly phòng bệnh và phẫu thuật, để thực hiện công việc tổng kết số liệu các phương pháp phẫu thuật, đề cao năng lực nghiên cứu khoa học cho khoa cấp cứu, đây là việc Lý Bảo Sơn vẫn phải làm.
Thời đại tiến bộ, nghiên cứu khoa học kết hợp cùng lâm sàng là thiết yếu!
Cử động quyết đoán này, có thể nói là một lần cải cách trọng đại của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện!
Mà lần này, thay đổi lớn nhất chính là Trân Thương, lắc mình trở thành lực lượng chủ chốt của khoa cấp cứu.
Công việc của Vương Dũng nói trắng ra chính là công việc trước kia của Trân Thương, Vương Khiêm, chính là viết bệnh lịch, quản lý người bệnh...
Mà Trần Thương thì biến thành bác sĩ cấp trên của hắn!
Còn mình lại thành bác sĩ cấp dưới của Trần Thương...
Vương Dũng chua xót thở dài.
'Thậm chí hắn thấy chín mình còn không băng Trần Thương, dù sao trước kia bác sĩ cấp trên của Trần Thương ít nhất còn lớn tuổi, tối thiểu trình độ kỹ thuật cũng tốt, mà mình... viết bệnh lịch làm việc vặt cho Trần 'Thương, nói thật, Vương Dũng thật sự biệt khuất!.
Đam Mỹ SắcCho dù hắn không tốt, cũng không muốn luân lạc tới tình trạng này.
Vương Dũng không chỉ là sợ chịu khổ cùng mất mặt, mà sợ không có hi vọng.
Trần Thương có thể giỏi hơn mình bao nhiêu?
Đi theo Trần Thương có thể học bao nhiêu thứ?
Hắn biết, Trần Thương có chút năng lực, hiếu thắng hơn mình, nhưng, cho dù giỏi cũng chỉ một mức độ nào đó mà thôi, cũng sẽ không vượt qua bản thân quá nhiều.
Đi theo Trần Thương có thể thay đổi mình bao nhiêu?
Quá có hạn!
'Thế nhưng cuộc sống chính là như vậy, ngươi không có năng lực chỉ có thể bị chỉ phối.
Ngươi muốn ở lại Tỉnh Nhị Viện, ngươi phải phục tùng an bài.
Lúc này, Vương Dũng thậm chí đã dao động tâm tư muốn lưu tại Tỉnh Nhị Viện, dù sao đi theo Trần Thương học không được quá nhiều, cố gắng ở lại chỉ lãng phí thanh xuân.
Nếu như ở đây có thể làm hợp đồng còn tốt, nếu như lần này vẫn là cộng tác viên, Vương Dũng sẽ quyết định rời đi.
Ai... Thời gian hai ba năm, ai có thể dứt bỏ?
Thật ra, Lý Bảo Sơn không nhằm vào ai, đây là một an bài hợp lý, hắn căn cứ năng khiếu khác nhau của từng người để thay đổi lại phân phối một chút, thật ra hắn muốn để Trần Thương chuyên môn làm phẫu thuật, nhưng tham khảo lời nói của Trân Bỉnh Sinh, hắn cũng cảm thấy người trẻ tuổi nên quan sát, kinh lịch một chút, cho nên mới cân nhắc để Vương Dũng đi theo Trần Thương.
Vương Dũng với tư cách là cộng tác viên, là người thích hợp nhất hỗ trợ làm việc vặt cho Trần Thương.
Tân Duyệt đối với công việc của mình cũng hơi hài lòng!
Dù sao sau này chỉ cần làm một chút phẫu thuật, thống kê số liệu, viết viết văn liền tốt, áp lực lâm sàng ít đi rất nhiều, học áp lực nghiên cứu khoa đề cao.
Nhưng... Công việc nghiên cứu khoa học, xét trong toàn khoa bộ cấp cứu là nơi dễ đạt được thành tích nhất.
Tân Duyệt cũng rất hài lòng!
Duy nhất không hài lòng chính là... Mình phải làm người hỗ trợ cho Trần Thương!
Nhân sự thay đổi, công việc phải hoàn thành chuyển giao trong vòng ba ngày, Vương Dũng là người khó chịu nhất trong đợt phân công công việc lần này.
Những người khác trên cơ bản đều có một chút tăng lên.
An Ngạn Quân thành người phụ trách tương lai ngoại khoa tay, Trần Bỉnh Sinh làm người phụ trách mảng phẫu thuật khoa cấp cứu, Thạch Na thành tổ trưởng, Vương Khiêm, Trần Thương có quyền chính mình khảm bệnh, Tần Duyệt thành nhân viên nghiên cứu khoa học cộng thêm nhân viên phẫu thuật.
Trần Thương lập tức bận rộn, chính hắn phải độc lập. thu người bệnh, xử lý người bệnh, còn phải phẫu thuật, còn phải viết bệnh lịch.
Vương Dũng hơi lười biếng, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy không công bằng, một đám nhân viên trở thành cấp trên của mình, trong lòng ai cũng đều không thoải mái, chớ nói chỉ là những người đang tuổi trẻ mới hai mươi tuổi không có ai phục ai.
Trần Thương không có thời gian an ủi Vương Dũng, cấp cứu cũng không phải nhà trẻ, ngươi khóc náo loạn, ta phải cho ngươi một que kẹo dỗ dành ngươi