Chương - Đám Người Đó

Edit - Syeol

Khi Tô Nguyễn Nguyễn ngủ dậy, bên ngoài đã tối đen. Nhìn thoáng qua di động đặt trên tủ đầu giường, đã 8 giờ tối.

Trước kia, thời gian này thông thường sẽ lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng hôm nay lại là vừa tỉnh ngủ.

Tô Nguyễn Nguyễn ngốc trên giường một lát, lúc này mới lấy áo khoác ra mặc vào.

Chuyện đầu tiên khi rời giường, chính là thêm củi gỗ vào bếp lò.

Trong phòng khách rất an tĩnh, một mình Đại Lực đang nằm ngủ trên sô pha.

Tô Nguyễn Nguyễn đi đến bếp lò xem, củi gỗ bên trong cháy rất lớn, độ ấm trong nhà cao hơn so với trước khi cô đi ngủ, hẳn là mọi người đã thêm vào, đây là điểm khác nhau giữa một người ở và nhiều người ở.

Tô Nguyễn Nguyễn ngồi ở bên cạnh bếp lò, từ trong không gian lấy ra một quả dưa hấu lớn. Cắt ra làm hai, cô trực tiếp dùng cái muỗng đào thịt dưa hấu ăn.

Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua nhiệt kế trên tường, phía trên hiện thị nhiệt độ trong phòng lúc này đang là 27 độ.

Một hơi ăn nửa trái dưa hấu, Tô Nguyễn Nguyễn định đi vào phòng vệ sinh.

Nguyên tưởng rằng nước trong nhà vệ sinh đã bị đông lạnh, kết quả cô phát hiện trên vách tường nhà vệ sinh có treo một cái máy sưởi, còn đang liên tục phả ra luồn khí ấm áp.

Trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn có chút cảm động, từ trong phòng bếp múc ra mấy ca nước ấm để rửa mặt.

Nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách, Lưu Phương từ trong phòng ngủ đi ra, liền thấy Tô Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở bên bếp lò bôi sữa dưỡng thể.

"Nguyễn Nguyễn tỉnh rồi à, muốn ăn gì? Chị đi làm cho em!" Lưu Phương nói.

"Không cần đâu chị Lưu, em vừa ăn dưa hấu, không đói bụng." Tô Nguyễn Nguyễn tiếp tục bôi sữa dưỡng thể: "Tử Thần đâu?"

"Tuyết rơi quá lớn, Tống Thành có đến đây nói trong căn cứ có vài nhà bị sụp nóc, hắn đã đi ra ngoài xử lý, đi được một lúc rồi, chắc sắp trở lại!" Lưu Phương ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyễn Nguyễn, đôi mắt lại nhìn về phía cửa lớn.

"Tuyết rơi lớn như vậy sao?" Tô Nguyễn Nguyễn nổi lên hứng thú, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn nhìn ra bên ngoài.

Tuyết bên ngoài rất trắng, bị đèn trong viện chiếu đến có chút chói mắt, ngược lại tuyết đọng trong sân chỉ có một tầng mỏng, xem ra vừa rồi đã dọn dẹp qua.

Lúc trước mỗi ngày đều trời mưa, không có cách nào ra cửa, hiện giờ không có mưa máu, nhưng gió tuyết đầy trời, cũng khiến mọi người bị vây khốn ở trong nhà.

Gió thổi ngoài cửa sổ vang lên hô hô.

Nghe tiếng gió lạnh gào thét, Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ đến Cải Cải mãi vẫn chưa trở về.

Cải Cải đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa chịu trở về, cũng không biết gần đây nó trôi qua thế nào, rõ ràng lúc trước còn nói muốn đích thân bảo vệ cô. Lời nói của nam nhân quả nhiên không thể tin, cho dù nó có là tang thi cũng giống như vậy.

Mãi cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, Lưu Tử Thần mới từ bên ngoài trở về, nhưng hắn trở về lại dẫn theo Lưu Phương tiếp tục đi ra ngoài, nhìn tình huống này, hẳn là muốn Lưu Phương đi hỗ trợ xây nhà ở.

Trong căn cứ tuy đã thông báo từ trước rằng nhiệt độ sẽ giảm mạnh, nhưng cũng không có thông báo thời gian cụ thể.

Ngày nay nhiệt độ bất ngờ giảm mạnh, khiến cho những người đang làm việc ở bên ngoài chịu không ít khổ.

Nhưng cũng may mọi người đều đã được chuẩn bị quần áo mùa đông từ trước, ai nấy đều dùng hết toàn lực chạy về nhà mặc vào, trên cơ bản cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Người trong căn cứ Dương Quang dưới sự dẫn dắt của Tô Nguyễn Nguyễn toàn bộ đều bình yên vượt qua ngày đầu tiên của đợt rét đậm, nhưng họ không biết đã có bao nhiêu người khác thiệt mạng vì nhiệt độ giảm đột ngột này.

Tô Nguyễn Nguyễn cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Năng lực của cô hữu hạn, cũng không có ý định làm Chúa cứu thế, cô chỉ muốn mang theo mọi người trôi qua ngày tháng tốt hơn.

Người trong căn cứ an ổn được hai ngày, thấy gió tuyết bên ngoài không ngừng gào thét, độ ấm càng ngày giảm càng thấp, một đám người chỉ có thể cuộn tròn ở trong nhà, không dám tùy ý đi ra ngoài.

Căn cứ là cải tiến từ làng chài, bên cạnh chính là biển, gió biển thổi hô hô, vốn dĩ tuyết rơi đã đủ lạnh hiện tại lại có thêm gió biển, rất nhiều nhà chỉ có một cái bếp lò đều không đủ để dùng.

Số lượng máy sưởi, lò sưởi hữu hạn, hơn nữa nhiệt độ cũng không cao, mọi người muốn được sưởi ấm chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đó chính là trực tiếp nhóm lửa sưởi ấm.

Lúc này cũng mặc kệ đẹp hay không đẹp, có thuận tiện hay không, cơ bản từng nhà trừ bỏ bếp lò còn trực tiếp đốt một đống lửa lớn trên mặt đất ngoài phòng khách.

Vào ban ngày, Tống Thành đưa Tống Noãn Noãn đến tiểu viện, Lưu Tử Thần cùng Đại Lực mang theo Lưu Phương cùng Tống Thành. Bốn người cùng nhau lên núi, nhiệt độ trong không khí quá thấp, cây cối trên núi cây trực tiếp bị đông chết.

Hiện giờ dị năng của bốn người đã ở cấp bậc cao, sức lực cũng lớn, một người dễ dàng kéo một cây đại thụ cao chọc trời giống như đang chơi đùa.

Trực tiếp kéo dài tới trước cửa nhà của những người trong căn cứ, ngay tại chỗ bổ ra phân chia cho từng nhà.

Người trong căn cứ đều đem bản thân bọc đến kín mít, từ xa nhìn lại rất giống như một con gấu.

Mặc quần áo quá dày sẽ ảnh hưởng đến hành động, hơn nữa gió tuyết lớn, tuyết đọng lại trên mặt đất cũng đã cao đến đầu gối, càng thêm trở ngại hoạt động, mỗi bước đi của bọn họ đều vô cùng chậm chạp.

Nếu không đem củi gỗ đưa đến trước cửa nhà bọn họ, có lẽ họ sẽ chết cóng trên đường từ chân núi lấy củi về.

Vốn dĩ người trong căn cứ đã ít, nếu bị đông chết thêm vài người, vậy căn cứ của bọn họ sẽ tổn thất lớn a.

Tô Nguyễn Nguyễn trừ bỏ mỗi ngày đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không định đi ra ngoài.

Cô có cũng đủ vật tư cùng với đồ ăn mới mẻ, ở trong nhà thôi cũng có thể tự cung tự cấp, hơn nữa biết cô sợ lạnh, nhóm người Lưu Tử Thần cũng không cho cô đi ra ngoài.

Tô Nguyễn Nguyễn nhìn bọn họ lâu lâu phải đi phát củi đến từng nhà, cũng cảm thấy vô cùng phiền toái, liền kiến nghị với Lưu Phương làm cho bọn họ một ngôi nhà lớn, sau đó xây thêm hai dãy giường đất, giữa hai giường đất xây thêm một bức tường.

Lại ở giữa nhà đốt một đống lửa, tất cả mọi người đều vào đó ở, như vậy sẽ thuận tiện cho nhóm Lưu Tử Thần đưa củi tới, mọi người ở cùng nhau, cũng ấm áp.

Rất nhanh. dưới sự đề nghị của Tô Nguyễn Nguyễn, Lưu Phương xây lên một ngôi nhà lớn, hiện giờ cô cũng là dị năng sư siêu nhất phẩm, nhà ở do cô xây lên, cho dù tuyết rơi dày 20 mét cũng không sợ nóc nhà sẽ bị sụp.

Trong nhà rộng 600 mét vuông ở được 70 người, bên trong còn có bệ bếp, có bàn ăn cơm, còn có hai nhà vệ sinh.

70 người ở cùng một chỗ, trong phòng đốt đến bảy tám đống lửa lớn, giường đất cũng được đốt đến nóng hầm hập, mọi người rốt cuộc cũng không cần phải bọc mình thành con gấu khi ở trong nhà.

Tô Nguyễn Nguyễn lại bảo Lưu Phương tặng cho bọn họ mấy sọt trái cây mới mẻ, trong lúc nhất thời mọi người thế nhưng đã quên vẫn còn đang ở mạt thế.

Khiến Tô Nguyễn Nguyễn không nghĩ tới chính là, đám người lúc trước không chịu gia nhập căn cứ, cư nhiên lại quay trở về.

Vào lúc nửa đêm hôm nay, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn còn đang ngủ, liền nghe được có tiếng lách cách lang cang vang lên.

Ban đầu Tô Nguyễn Nguyễn không để ý đến, lật người một cái muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng thanh âm kia lại càng lúc rõ ràng, giống như cách cô không xa. Tô Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở to mắt, trong mắt không có buồn ngủ, chỉ có một mảnh tỉnh táo.

Mở đèn trên đầu giường lên, Tô Nguyễn Nguyễn xuống giường xỏ dép lê vào, lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.

"Cứu mạng a!"

"Có ai không, cứu mạng a!"

Tiếp theo truyền đến tiếng đánh nhau yếu ớt, tiếng đánh nhau cơ hồ cùng với tiếng kêu vừa mới vang lên thì đã kết thúc.

"Có chuyện gì vậy?" Tô Nguyễn Nguyễn một bên hỏi, một bên bắt đầu mặc áo lông vũ.

"Không có việc gì, bên ngoài quá lạnh, chị đừng ra ngoài." Giọng nói Lưu Tử Thần vang lên ở trong sân, Tô Nguyễn Nguyễn theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy hắn cùng Đại Lực đang trấn áp một đám người, quần áo trên đám người kia trông vừa cồng kềnh lại vừa buồn cười, nhìn qua liền biết không thể giữ ấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play