Chương - Chó Biến Dị

Edit - Syeol

Sau khi hấp thu xong tinh hạch, song hệ dị năng Thủy - Lôi của Lưu Tử Thần đã gần đạt đến cấp 6, Lưu Phương sắp lên cấp 5, cánh của Tô Nguyễn Nguyễn đạt cấp 6, miễn dịch cấp 4.

Đại Lực cùng Cải Cải sau khi ăn uống no nê lại đi xuống biển rửa sạch sẽ mới trở về.

Lúc tắm rửa hai người cũng không nhàn rỗi, khi trở về một người khiêng một con cá lớn, còn bắt được một con tôm hùm lớn.

Nhìn tôm hùm kia phải có ít nhất 20 cân, Tô Nguyễn Nguyễn lập tức lại cảm thấy đói bụng.

Mà một bên hai mắt Lưu Tử Thần đột nhiên sáng rực lên: "Chị, em có một biện pháp!"

"Biện pháp gì?" Tô Nguyễn Nguyễn cũng hứng thú.

"Để Cải Cải cùng Đại Lực lại đi bắt thêm cá trở về, chúng ta ra trước cửa bắt nồi đun dầu nấu, chờ những người kia ngửi được mùi hương tất nhiên sẽ tự mình tìm đến.

Sau khi bọn họ đến, nếu nguyện ý gia nhập chúng ta thì sẽ cho họ cá ăn.

Trong thôn không phải có rất nhiều nhà trống sao?

Gia nhập căn cứ chúng ta, liền bố trí nhà ở cho họ, cho họ ăn, đương nhiên bọn họ cũng phải làm việc cho chúng ta."

"Cái này được đó!" Tô Nguyễn Nguyễn nói.

Chờ đến khi có đủ 100 người gia nhập, lúc đó cô có thể nhận được 10 mẫu đất đỏ của Hệ thống.

Đất đen ở trên lầu mỗi ngày đều bị mưa xối lên, vẫn có thể trồng ra rau quả cực phẩm. Vậy đất đỏ này hẳn không kém hơn chút nào.

Đến lúc đó để một số người đi trồng trọt, số khác đi cùng cô vào nội thành lục soát vật tư.

Đợt rét đậm còn 20 ngày nữa sẽ đến, nếu muốn thu nhận bọn họ thành lập căn cứ, cũng phải để bọn họ sống sót qua đợt rét đậm một cách an toàn.

Mọi người hạ quyết tâm, bắt đầu phân công làm việc, Cải Cải cùng Đại Lực tiếp tục đi bắt cá.

Tô Nguyễn Nguyễn đi đến siêu thị trong nội thành tiếp tục lục soát vật tư, rốt cuộc thì có thêm nhiều người, chút gạo và bột mì đã lấy về trước đó khẳng định sẽ không đủ.

Hai mẹ con Lưu Phương cùng Lưu Tử Thần phụ trách ở nhà giữ nhà, để ngừa những người đó lại đến đây đánh cướp.

Trước khi đi, Tô Nguyễn Nguyễn đem viên tinh hạch còn lại cho Đại Lực. Đại Lực nhận lấy một ngụm nuốt vào, lưu luyến không nỡ đi theo Cải Cải. Nó đi ba bước quay đầu lại một lần nhìn Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn dọn dẹp đồ đạc trong không gian trữ vật lấy ra hơn phân nữa đặt ở bên ngoài, sau đó mới đi thẳng đến siêu thị lớn lần trước cô đã tới.

Tang thi trong siêu thị đã bị Cải Cải thuần phục, hơn nữa sau khi cánh Tô Nguyễn Nguyễn đạt cấp 6 tốc độ bay cùng chạy vô cùng nhanh.

Cho nên lần này đi ra ngoài, mọi người đều hoàn toàn yên tâm. Nhưng thường là thời điểm mọi người cảm thấy an toàn, mới là lúc nguy hiểm nhất bắt đầu.

Tô Nguyễn Nguyễn nắm đèn pin vừa nhấc chân bước vào siêu thị, liền cảm giác trong lòng phát lạnh, so với lần trước cô tới hoàn toàn không giống nhau.

Trực giác nói cho cô biết, trong siêu thị này đang ẩn nấp một thứ cô không thể trêu vào.

Phanh! Phanh!

Tô Nguyễn Nguyễn đã ý thức được nguy hiểm nhưng còn chưa kịp phản ứng, hai phát đạn đã bắn đến đây.

Viên đạn bay qua ngọn tóc bên tai Tô Nguyễn Nguyễn, trên mặt còn có thể cảm giác nóng rực từ viên đạn vừa bay qua.

Mùi tóc cháy từ những viên đạn bay qua với tốc độ cao vẫn còn đọng lại trong không khí.

Một con chó biến dị cấp 4 thân cao 2 mét vẫn vô cùng khỏe mạnh sau khi ăn hai phát đạn, nó nhanh như chớp bổ nhào qua chỗ Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn muốn ẩn thân đã không kịp, chó biến dị cơ hồ chỉ trong nháy mắt đem cô quật ngã xuống mặt đất.

Móng vuốt chân trước mạnh mẽ như đao nhọn trực tiếp đâm xuyên vào da thịt trên vai Tô Nguyễn Nguyễn, để lại hai vết móng thật sâu trên mặt đất.

Cái ót bị nện thật mạnh nện trên mặt đất, một giây kia, Tô Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Chó biến dị mở ra cái miệng màu đỏ tươi cắn tới Tô Nguyễn Nguyễn, mùi hôi thối nồng đậm tràn ngập trên chóp mũi, nước dãi ướt át từ răng nanh của nó rớt lên trên mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

Phanh! Phanh! Phanh!

Mỗi một phát bắn đều bắn trúng phần đầu của chó biến dị, óc nổ tung, màu vàng trắng như tương, phần lớn đều văng tung tóe lên mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

Cổ mùi vị tanh tưởi nồng đậm kia, thiếu chút nữa trực tiếp xông chết Tô Nguyễn Nguyễn.

Cùng lúc đó, ở phía xa trong biển, Đại Lực đang bắt cá đột nhiên sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống che lại hai bả vai mình, trong miệng phát ra tiếng tru rống thống khổ.

'Tê' Tô Nguyễn Nguyễn nằm trên mặt đất hít hà một hơi, hai vai đau nhức kịch liệt khiến cô không nghĩ được cái gì.

"Cô không sao chứ?"

Một giọng nữ thanh lãnh từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, cô có miễn dịch cấp 4, không cần lo lắng sẽ bị cảm nhiễm virus, miệng vết thương của cô cũng sẽ chậm rãi khép lại, nhưng đau là thật sự, còn rất đau.

Một đôi bốt quân đội đi đến trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn, dừng lại, nhanh chóng lấy ra ống tiêm đem huyết tương trên mặt đất hút vào một chút sau đó bỏ vào trong một ống nhỏ.

Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Tô Nguyễn Nguyễn, cô ta móc một miếng thịt trên người con chó biến dị bỏ vào ngâm vào trong túi kín.

Tô Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, không biết là bị chó biến dị dọa sợ hay là sợ hãi người phụ nữ này.

Chó biến dị vẫn còn đang co giật chưa tắt thở, người phụ nữ này lại chạy tới lấy máu đào thịt, cũng không sợ chó biến dị hồi quang phản chiếu cho cô ta một móng vuốt sao?

Chỉ thấy đôi mắt của chó biến dị đỏ au như bị sung huyết, dần dần ảm đạm biến đen, cuối cùng cũng tắt thở.

"Cảm ơn!" Tô Nguyễn Nguyễn phục hồi tinh thần, nói.

Tuy rằng vừa rồi tiến vào cô đã cảm giác được nguy hiểm, nhưng tốc độ của chó biến dị kia thật sự quá nhanh, cô trốn tránh không kịp.

"Lá gan cô rất lớn đó, cư nhiên lại dám một mình tới nơi này!" Người phụ nữ ngồi xuống, dựa lưng dựa vào kệ để hàng bên cạnh Tô Nguyễn Nguyễn, lại từ trên kệ để hàng cầm lấy bình nước vặn mở ra, xoay người xối thẳng vào mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn vội vàng điên cuồng xoa xoa mặt, hận không thể chà rớt một tầng da, hương vị kia thật sự quá mãnh liệt.

Sau khi chà rửa hết ba chai nước, hai người mới dừng lại.

"Cô thì sao? Không phải cũng một mình tới nơi này à!" Tô Nguyễn Nguyễn nhìn vũng máu đỏ tươi bên cạnh kệ để hàng gần đó.

Máu chỗ đó không giống như máu chó biến dị, hẳn là máu người.

Người phụ nữ theo ánh mắt Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua: "Đó là máu của đồng đội ta!"

Chung quanh vết máu cũng không có nhiều dấu vết đánh nhau hỗn loạn, đồ đạc trên kệ để hàng vẫn rất ngay ngắn, chứng tỏ cũng không có trải qua cuộc chiến kịch liệt nào cả. Nhưng nó cũng cho thấy người này không có nhiều khả năng chống lại các đòn tấn công mà mình gặp phải.

"Tò mò?" Thanh âm người phụ nữ lạnh lùng: "Cẩn thận lòng hiếu kỳ hại chết mèo!"

Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, tỏ vẻ mình không có hứng thú, "Ta gọi là Tô Nguyễn Nguyễn, còn cô?"

"Lâm Khê!"

"Lần trước ta đến đây không có con quái vật này." Tô Nguyễn Nguyễn nói.

"Ân, chúng nó là bị chúng ta đuổi tới nơi này." Lâm Khê đứng lên, đi đến chỗ sâu trong siêu thị.

Tô Nguyễn Nguyễn nắm đèn pin đi theo cô ta, vừa đi vừa đem vật tư trên kệ để hàng thu vào không gian trữ vật.

Khi hai người đi đến kho hàng của siêu thị, nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu lớn, bên cạnh còn có một người đàn ông, hơi thở mong manh, đã rơi vào hôn mê sâu.

Dưới ánh sáng chiếu xuống của đèn pin, hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, một chân của người nọ đã bị cắn đứt, toàn thân nơi nơi đều là máu.

Lâm Khê giơ tay cầm súng lên muốn cho người nọ chết một cách thống khoái, nhưng không đợi cô nổ súng, người nọ đã tắt thở.

Lâm Khê gắt gao siết chặt nắm tay, đôi mắt ửng đỏ.

Tô Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi, nói: "Nén bi thương, cô cũng coi như đã báo thù cho bằng hữu của mình rồi."

Sắc mặt Lâm Khê đột nhiên biến đổi: "Nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Hai người chưa đi được hai bước, trong lối nhỏ đi vào kho hàng đột nhiên nhảy ra hai con chó biến dị, vị trí hai con chó biến dị một trái một phải, chúng chia ra nhìn chằm chằm vào hai người.

Hai con chó biến dị này hiển nhiên không dễ đối phó như con chó biến dị lúc nãy. Thân hình chúng nó vừa cao lại vừa lớn, tứ chi cũng rất cường tráng, phóng thích ra mười phần áp bức.

S•Y•E•O•L

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play