Lúc Lưu Phương nhìn thấy trong phòng bếp có một đống rau dưa tươi mới mọng nước còn có mười mấy quả dưa hấu, thật sự đã bị chấn kinh.
Lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra, rốt cuộc thì mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu Tô Nguyễn Nguyễn lựa chọn không nói cùng cô, vậy chắc hẳn Tô Nguyễn Nguyễn có băn khoăn của mình.
Hai mẹ con bọn họ vốn dĩ sống chật vật trong mạt thế, lại được Tô Nguyễn Nguyễn thu nhận, đây hẳn là do bọn họ đã tích đức ở đời trước.
Những ngày này ở trong tiểu viện, từ sâu trong lòng Lưu Phương cảm thấy vui vẻ, thoải mái hơn bao giờ hết.
Trước Mạt thế, cô một mình mang theo đứa nhỏ vừa phải đi làm, lại vừa phải chiếu cố đứa nhỏ, cô mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Ở chỗ này từ cái ăn đến chỗ ở, toàn bộ đều được Tô Nguyễn Nguyễn sắp xếp cho bọn họ thật tốt. Thậm chí vì bọn họ, trong lúc cuộc sống mạt thế càng ngày đi xuống, mỗi ngày cô đều đi ra ngoài thu thập tinh hạch cho bọn họ, làm cho cuộc sống của bọn họ ngày càng tốt đẹp hơn.
Phải biết rằng, ngay cả cha mẹ Lưu Phương cũng chưa từng đối tốt với cô như vậy. Tại mạt thế này có Tô Nguyễn Nguyễn chia chút ấm áp này, khiến Lưu Phương cảm động đến rơi lệ đầy mặt. Trong lòng âm thầm thề nhất định phải đối tốt với Tô Nguyễn Nguyễn hơn cả bản thân mình.
Giữa trưa cơn mưa vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống, mưa to tầm tã, muốn đem toàn bộ thế giới bao phủ.
Lưu Tử Thần ngồi ở trên giường, nắm mấy viên tinh hạch trong tay, nghĩ ngợi đến xuất thần, hắn biết Tô Nguyễn Nguyễn đối với hắn vô cùng tốt, nhưng hắn không nghĩ Tô Nguyễn Nguyễn sẽ hào phóng với hắn như vậy.
Bất quá hắn xác thật rất cần những tinh hạch này.
Hiện tại Lưu Tử Thần tuy có hơi thở hộ thể còn sót lại của đời trước, nhưng muốn nhanh chóng tu luyện song hệ dị năng thì phải cần lượng lớn tinh hạch.
Tinh hạch cần phải có phẩm chất tốt, cấp bậc lại phải cao.
Mà những tinh hạch trước mắt này đối với Lưu Tử Thần mà nói, xác thật là thứ hắn muốn có nhất. Có thể nói Lưu Tử Thần hoài nghi có phải vận khí của mình có phải tốt quá mức hay không?! Vừa mới trọng sinh trở lại nơi này, cư nhiên lại có được một đống tinh hạch.
Chuyện này quả thực làm cho Lưu Tử Thần có chút kinh hỉ.
Cho dù là sau mạt thế, muốn có một viên tinh hạch tốt, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến hiện tại.
Hắn không biết rằng, nếu không phải dựa vào Cải Cải cùng Đại Lực, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có khả năng sẽ có nhiều tinh hạch cho hắn như vậy.
Có những tinh hạch này, có thể tiết kiệm được một hoặc hai năm vất vả, trực tiếp kích hoạt được thần nguyên dị năng trong cơ thể, sau đó có thể bắt đầu tu luyện để thăng cấp.
Tô Nguyễn Nguyễn đối tốt với hắn, nhưng hắn cũng không thể cứ dựa vào tinh hạch Tô Nguyễn Nguyễn cho hắn.
Hắn muốn nhanh chóng trưởng thành, mà cách tốt nhất chính là giống như nhóm Cải Cải bọn họ, dựa vào thực lực của mình đi thu hoạch tinh hạch.
"Đến đây!" Bên trong truyền đến tiếng ghế di chuyển, tiếp theo, cửa phòng mở ra.
"Sao vậy?" Tô Nguyễn Nguyễn duỗi tay, đùa giỡn xoa nắn đầu tóc Lưu Tử Thần một trận, thẳng đến khi mái tóc rối tung mới chịu dừng.
Lưu Tử Thần cũng cực kỳ phối hợp đứng im cho cô chơi đùa, "Lần sau, lúc mọi người muốn đi ra ngoài lục soát vật tư có thể dẫn em theo được không?"
"Dẫn theo nhóc con như ngươi để làm cái gì?" Cải Cải nghe thấy Lưu Tử Thần nói với Tô Nguyễn Nguyễn lần sau mang theo hắn, lập tức nóng nảy.
"Thực lực ngươi yếu như vậy, có thể làm được gì chứ? Đi theo chị còn phải lo lắng bảo vệ cho ngươi nữa sao?" Cải Cải tiếp tục nói: "Nơi chúng ta đi đều rất nguy hiểm, ngươi cũng đâu phải là.. ai u......"
Từ 'chó săn' kia còn chưa kịp nói ra, đã bị Tô Nguyễn Nguyễn đánh gãy: "Cải Cải, không được khi dễ Tử Thần!"
Cải Cải lập tức bĩu môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần đi ra ngoài chị chỉ có thể mang theo hai người, ta chỉ là đang đau lòng chị......"
Lưu Tử Thần tỏ vẻ, con tang thi này thật quá đáng ghét, ai tới đánh chết nó đi!
Tô Nguyễn Nguyễn luôn cân nhắc mãi quyết định mình nên tiến hành tìm một chiếc xe, sau đó sẽ dẫn bọn hắn cùng đi. Rốt cuộc thì vật tư quan trọng, tinh hạch cũng rất quan trọng.
Lần trước ở trạm nạp điện gặp phải mấy người kia, còn không phải bởi vì thực lực bọn họ quá yếu, suýt chút nữa là chết rồi sao. Đó cũng chính là ví dụ điển hình.
Mạt thế, có thể sống sót lâu dài đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Tô Nguyễn Nguyễn cũng không muốn đem tinh hạch của cô hoặc là của nhóm Cải Cải vất vả tìm được chia cho Lưu Tử Thần, rốt cuộc thì đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù*.
(*Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù => Một người khi rơi vào hoàn cảnh khốn khó, bức bách, bạn cho họ một đấu(lon) gạo, chính là đang giúp họ giải quyết một vấn đề lớn, họ sẽ cảm kích vô bờ. Nhưng, nếu bạn tiếp tục cho họ gạo, họ sẽ cảm thấy đó là đương nhiên. Một đấu gạo không đủ, hai đấu gạo không đủ, một gánh gạo vẫn khiến họ cảm thấy bạn chỉ là đang cho họ hạt muối bỏ biển. Thậm chí, khi bạn không giúp họ nữa, họ sẽ cảm thấy bực bội và oán hận bạn. Nguồn: GG)
Lưu Tử Thần còn nhỏ, cô không thể cho hắn một loại ảo giác chỉ cần hắn thiếu cái gì, là cô đều có thể cho hắn cái đó.
Tô Nguyễn Nguyễn muốn một mình đi vào nội thành tìm xe, người trong nhà đều không yên tâm. Cải Cải càng là cô đi đâu nó sẽ đi đó, hoàn toàn là một cái cái đuôi nhỏ a, muốn quẳng cũng quẳng không được.
Trời mưa một trận lớn lại ngừng một lát, thừa dịp lúc mưa tạnh, Tô Nguyễn Nguyễn căn cứ theo Hệ thống chỉ dẫn, mang theo cái đuôi nhỏ Cải Cải một đường bay thẳng đến cửa hàng 4S.(*4S là cơ sở bảo dưỡng xe ô tô cũng là các trung tâm bảo dưỡng, sửa chữa và trưng bày xe ô tô chính hãng đáp ứng đủ các điều kiện. Chi tiết tra gg)
Virus tang thi đột nhiên bùng nổ, cùng một ngày, số lượng người tử vong cũng vô cùng nhiều, cho nên trong cửa hàng 4S khẳng định sẽ có rất nhiều xe.
Điều duy nhất không thể xác định chính là, sau khi tang thi bùng nổ, có người đi vào cửa hàng 4S lấy xe hay không.
Bất quá thành phố vùng duyên hải này tương đối phát đạt, cho nên có rất nhiều cửa hàng 4S, cửa hàng này không có thì đi đến cửa hàng khác. Tô Nguyễn Nguyễn không tin, toàn bộ D thành lại không tìm thấy một chiếc xe nào.
Một đường đi qua, thế nhưng lại thấy được không ít người sống sót.
Tô Nguyễn Nguyễn nhìn những người sống sót với cảm xúc vui buồn lẫn lộn, vui là bởi vì còn có nhiều người sống sót như vậy. Buồn là bởi vì nhiều người sống sót như vậy, phỏng chừng rất khó tìm được xe.
Vì không muốn bại lộ, cũng vì muốn che giấu thực lực của mình, sau khi Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy phía trước có người sống sót, liền hạ xuống dẫn theo Cải Cải bắt đầu đi bộ.
Chỉ là quần áo trên người cả hai quá sạch sẽ, trạng thái tinh thần cũng thoải mái, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển. Ở trong một đám người sống sót nhìn có vẻ không giống nhau.
Cơ hồ những người nơi này sau khi nhìn thấy hai người Tô Nguyễn Nguyễn đều không dời mắt đi được.
Có vẻ mỗi người đều có một bàn tính nhỏ trong lòng, ai cũng không muốn đi ra làm chim đầu đàn, đều đang chờ động tác từ những người khác.
Thời điểm bọn họ đánh giá Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn cũng đang yêu cầu Hệ thống rà quét bọn họ.
Đường phố này, tổng cộng có hơn 300 người, hơn nữa đã hình thành một tập thể nhỏ, cũng đã chọn ra người đứng đầu bên trong.
Người lãnh đạo con phố này là dị năng giả hệ Không Gian, đã đạt cấp ba. Trong số 300 người chỉ có mấy chục dị năng giả, cấp bậc dị năng đều là cấp hai, thậm chí chỉ vừa đạt cấp một.
Nhìn thấy số liệu này, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy an tâm, vốn dĩ cô còn có chút lo lắng nơi này có lão đại đang ẩn nấp, sợ lát nữa sẽ chống đỡ không được.
Mà những người đang vây xem bọn họ, mắt thấy hai người Tô Nguyễn Nguyễn sắp thoát khỏi tầm nhìn của mình, rốt cuộc cũng có người kìm nén không được, đi lên ngăn cản hai người các cô.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu! Hai người các ngươi muốn đi đâu a?" Mấy người đàn ông cường tráng ngăn cản trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn: "Muốn ở lại chơi với bọn anh một chút hay không?"
"Tránh ra!" Tô Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói, loại người này, cô không muốn dính dáng chút nào.
"Tránh ra? Tránh ở đâu a? Ha ha ha" mấy gã đàn ông cười vang, bộ dạng đáng khinh, chọc người buồn nôn.
Giây tiếp theo, liền thấy bọn họ đều đồng loạt ngã xuống thẳng tắp, rốt cuộc cũng cười không nổi.
Dị năng Tinh Thần của Cải Cải đã lên cấp sáu, đối phó với mấy người này thậm chí không cần phải ra tay.
"Không tồi a, Cải Cải, mới bao lâu thôi đã có thể công kích tinh thần chính xác như vậy!" Còn nhớ lúc trước nó công kích Đại Lực, Tô Nguyễn Nguyễn còn bị vạ lây dính trúng công kích của nó.
Quả nhiên thực lực tăng lên mới là chuyện quan trọng nhất.
Cải Cải được Tô Nguyễn Nguyễn khen như vậy, cười đến hai mắt cong cong.
Những người bị Cải Cải công kích đại não bằng tinh thần nằm trên mặt đất, vẫn chưa chết, nhưng lúc này lại không thể động đậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT