Triệu Tử Thường càng cười sâu xa hơn: “Nàng ấy nói món mì trộn dầu do Vương gia nấu, nàng ấy vẫn chưa ăn đủ.”

Hạ Thiên gật đầu: “Được, vậy ta sẽ nấu mì trộn dâu cho nàng ấy. Trời đông tuyết phủ thế này, nàng ấy là một nữ tử mà đi theo đội xe của chúng ta, bất kể ngày hay đêm vẫn luôn giúp chúng ta đuổi đám người dò thám kia đi. Quả thật rất vất vả. Hôm nay bổn vương sẽ tiếp tục nấu món mì sở trường cho. nàng ấy”

“Hì hì hì...” Triệu Tử Thường nghe vậy thì mỉm cười chất phác, trái cổ trượt lên trượt xuống: “Vương gia, Tử Thưởng cũng muốn nếm thử”

“Được thôi.”

Sau đó, Hạ Thiên liếc nhìn hai bên quan đạo, muốn tìm kiếm bóng dáng của thiếu nữ đồ trảng che mặt kia. Nhưng. không có, có lẽ lại giúp mình đuổi người đi rồi. Chắc phải để sau khi tiêu diệt ác phỉ ở núi Nhị Long mới có thể nói chuyện của thiếu nữ đồ trắng che mặt này.

Tối hôm đó, đội xe qua đêm trong một thôn trang ở bên quan đạo.

Hạ Thiên dẫn thương binh Thân Vệ Doanh, thiếu niên tàng kiếm và người mới Vương phủ được thu nhận cùng đi làm sủi cảo.

Cuối cùng, hản đích thân làm hai bát đặt trên xe ngựa của mình, chuẩn bị giúp mấy thương binh xử lý vết thương xong sẽ ăn cho đầy bụng. Ai dè gặp phải kẻ trộm.

Một thiếu nữ đồ trảng che mặt giống như bóng ma chui ra khỏi lớp tuyết, xuất hiện ở bên cạnh hắn, tháo khăn che mặt xuống, chẳng hề khách sáo ăn ngấu nghiến hai bát sủi cảo.

Dưới ánh nến, cái miệng nhỏ cứ nhồm nhoàm, một lần có thể nuốt một sủi cảo lớn, một ngụm có thể uống hết một bát canh.

Uống canh xong, nàng ấy còn thè cái lưỡi định hương linh hoạt ra, tinh nghịch li3m hết phần còn sót lại ở khóe miệng.

Nàng ấy ăn đến nỗi không coi ai ra gì, say sưa sống động. Dáng vẻ xinh đẹp, ăn sủi cảo cũng vui tai vui mắt. Thế nhưng, nàng ấy vẫn là nữ tặc trộm bữa khuya của Hạ Thiên.

Đợi nàng ấy ăn xong, Hạ Thiên ra hiệu cho Triệu Tử Thường ra tay, đánh ngang sức ngang tài với nữ tặc đó. Tất nhiên, Hạ Thiên không có sát tâm với nữ tặc chỉ trộm sủi cảo để ăn chứ không trộm tiền bạc châu báu của Vương phủ. Cho. nên Triệu Tử Thường cũng không có sát ý.

Thế nhưng võ công của nữ tử thật sự rất mạnh. Cuối cùng nữ tử vứt lại một tờ giấy, kiêu ngạo bay đi mất. Người ta không phải đến ăn không. Trên giấy viết về những chuyện mà nàng ấy đã làm cho đội xe Vương phủ của Hoang Châu Vương.

Bữa sáng hôm sau, Hạ Thiên đích thân làm mì, cố ý nấu thêm một bát đặt ở bên cạnh.

Nữ tử đồ trắng kia lại xuất hiện ăn mì, tiếp tục lấy ra một tờ giấy, trên đó viết về số lượng, lai lịch và tình hình xử lí người đến dò thám mà nàng ấy đã đuổi đi cho đội xe vào tối qua.

Hạ Thiên mời nàng ấy đi theo đội xe để tiện bề chăm sóc.

Nhưng nữ tử đồ trảng che mặt lạnh lùng nhìn hắn hỏi: “Chẳng lế ngươi thấy ta xinh đẹp nên đã thích ta rồi sao? Ngươi giữ ta ở lại trong đội xe Vương phủ là muốn cơ thể của ta ư?”

Hạ Thiên vội lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi.”

Nữ tử đồ trằng che mặt nhướng đôi mày thanh tú: “Có phải ta giúp ngươi đuổi gián điệp vào trời đông tuyết phủ như này, đã khiến người hiểu lầm rằng... ta thích ngươi rồi hay không?”

Hạ Thiên chẳng nói đúng sai mà dò hỏi: “Vậy thì tại sao ngươi lại giúp ta?”

Nữ tử đồ trắng che mặt chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tinh nghịch: “Chính xác. Ta thích con người Vương gia, muốn làm Vương phi nên đã giúp đỡ ngươi. Hoang Châu Vương, xuất thân và lai lịch của ta chẳng hề thua kém Tư Mã Lan, bàn về trí hay tài thì ta cũng không thua gì nàng ta. Mà thế lực sau lưng ta càng có thể giúp ngươi đứng vững ở Đại Hoang Châu này. Vả lại ta có võ công cao cường, có thể bảo vệ ngươi. Hoang Châu Vương, cưới ta thì ngươi sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn so với Tư Mã Lan. Nếu ngươi chỉ có thể chọn một trong hai người bọn ta, ngươi sẽ chọn ta hay nàng ta?”

Ý chí của Hạ Thiên rất kiên định rồi:

“Đương nhiên là Lan Nhi!"

Nữ tử đồ trắng che mặt u oán rời đi. Nhưng vừa quay mặt nàng ấy lại nở nụ cười xinh đẹp.

Hạ Thiên truy hỏi: “Ta phải xưng hô với cô nương thế nào?”

“Nhất Chỉ Mai. Ta là hoa mai tươi đẹp nhất trong tuyết kia”

Kể từ đó, chỉ cần đội xe của Hoang Châu Vương nấu cơm thì nữ tử đồ trằng che mặt Nhất Chi Mai đều sẽ xuất hiện.

Lúc này, trong lớp tuyết ở bên quan đạo, hai nữ tử xinh đẹp mặc y phục trắng cầm kiếm, quỳ một chân xuống lớp

tuyết, khế nói: “Cung nghênh Thánh nữ: “Vù..”

Một bóng dáng xinh đẹp mặc đồ đỏ đạp tuyết bay đến, chính là Thánh nữ phái Tung Hoành đã từng xuất hiện ở Đông Cung.

“Lần này, ta phải bät sống Hoang Châu Vương, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Các nữ tử đáp: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.” “Được.”

Thánh nữ Tung Hoành rút bảo kiếm trong tay, muốn tiến hành công kích. Đột nhiên, một nữ tử đồ trắng che mặt với vóc dáng uyển chuyển, lẳng lặng xuất hiện ở bên cạnh bọn họ: “Các ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt sống hẳn? Các ngươi muốn bắt sống hắn để đi động phòng à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play