Xuyên Vào Ngược Văn Ốm Yếu Sợ Xã Hội Thụ Chỉ Muốn Ngủ

chương 4


8 tháng


Vành tai của Giản An Miên đỏ lên ngay lập tức, chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi kêu gâu gâu.

Ma, đây là hiện trường trực tiếp bản văn học chó con!

Trường Tôn Vĩnh bị màng trình diễn này của chó Yến làm cho da đầu tê dại, hoàn toàn không chịu được nữa, hai tay làm quyền nói: “Cáo từ!”

Cửa phòng lần nữa được đóng lại, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Giản An Miên và Yến Chấp Mạch.

Giản An Miên lặng lẽ nhìn Yến Chấp Mạch, tuy người đàn ông này nằm ngồi ở trên giường, nhưng khí thế không hề giảm đi chút nào, ngón tay nhịp nhịp lên chăn, lông mày nhăn lại không biết đang nghĩ cái gì.

Tuy là người này vừa mới thân mật xoa đầu cậu, cười rất dịu dàng, nhưng Giản An Miên vẫn sợ người này, không dám quấy rầy, càng không dám nhúc nhích, ngồi xổm bên mép giường, ánh mắt trông chờ nhìn người đàn ông đang nhịp ngón tay, một lúc, lại một lúc.

Sau một lúc lâu, Yến Chấp Mạch đột nhiên cười, xốc chăn đứng lên, thong thả ung dung chỉnh lại trang phục, đẩy cái ót của Giản An Miên để cậu đứng lên, chậm rãi nói: “Đi thôi, dẫn tôi đi xem thư ký Liễu như thế nào rồi.”

Giản An Miên vội vàng đứng lên, mắt nhắm mắt mở đi theo sau, bỗng nhiên nhớ tới, vị thư ký Liễu này là mấu chốt ngược đầu tiên.

Thân phận thật sự của thư ký Liễu là gián điệp thương mại mà Bác hai của công cài vào, tai nạn xe lúc sáng cũng do ông ta cố ý sắp đặt, vì thư ký Liễu bảo vệ công vào thời điểm nguy hiểm nhất nên lấy được lòng tin của công, từ đó thâm nhập vào bên trong công ty của hắn.

Trong tiểu thuyết, thư ký Liễu ỷ mình là ân nhân cứu mạng của công chính nên bắt nạt thụ chính đủ điều, khi công chính biết chuyện thì cũng mặc kệ, vào một đêm tiệc, thư ký Liễu chuốc thuốc hắn, xém chút nữa khiến công chính lăn giường với người phụ nữ khác, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì thụ chính vào bắt gian tại trận.

Sau đó chính là lời thoại kinh điển “Em nghe anh giải thích” và “Em không nghe em không muốn nghe”, Giản An Miên coi tới nỗi lên tăng xông, thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ, bây giờ cậu có hơi thắc mắc, tại sao bản thân có thể kiên trì đọc hết bộ tiểu thuyết kia.

Cho nên bây giờ cậu đang được chứng kiến phần mở đầu của tra công ngoại tình với cô thư ký xinh đẹp hả?

Không ngờ lại bắt đầu ngược nhanh như vậy, đột nhiên có hơi căng thẳng.

Lúc Giản An Miên nhớ lại cốt truyện, trong vô thức đã đi tới phòng bệnh của thư ký Liễu.

Yến Chấp Mạch gõ cửa, nghe thấy có tiếng đáp lại thì đẩy cửa bước vào, lịch sự hỏi thăm: “Thư ký Liễu, đã đỡ hơn chưa?”

Sắc mặt của thư ký Liễu nhợt nhạt, vuốt một lọn tóc ra sau tai làm lộ ra cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt cười: “Cảm ơn Yến tổng quan tâm, bác sĩ nói tôi không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi.” Yến Chấp Mạch gật đầu, ôm eo Giản An Miên ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay tự nhiên mà vân vê vành tai của cậu, rồi nhìn làn da trắng giống như trong suốt từ từ đỏ lên.

Giản An Miên vốn muốn im lặng hóng chuyện đột nhiên đứng hình.

Không phải, khoan đã… vị tra công này, có phải anh sờ lộn người rồi không?

Rù quyến anh là thư ký Liễu chứ không phải tôi á!

Yến Chấp Mạch dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Cục cưng khó chịu chỗ nào hả?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, giống như tiếng radio trầm ấm, hơi thở nóng hổi, đầu của Giản An Miên ong ong, lỗ tai càng đỏ hơn, lắp bắp nói: “Không… không có.”

Yến Chấp Mạch mặt đầy yêu thương cúi xuống: “Nếu như có chỗ nào không thoải mái phải nói với tôi ngay, biết chưa?”

Giản An Miên sắp xỉu nói: “Vâng…”

Tình huống bây giờ là như thế nào? Anh đang làm cái gì vậy hả!

Lúc này Yến Chấp Mạch mới nhìn về phía thư ký Liễu nói: “Thư ký Liễu, tôi vẫn chưa cảm ơn cô đàng hoàng, nếu không phải cô xả thân cứu tôi, chắc bây giờ sẽ không chỉ đơn giản là sang chấn não nhẹ.”

Thư ký Liễu cứng đờ người cười cười, tỉnh bơ mà đem lọn tóc đằng sau tai kéo về: “Yến tổng khách sáo rồi, chuyện này đột ngột xảy ra, tất cả đều là bản năng của cơ thể, ngài không sao là tốt rồi.”

Yến Chấp Mạch không ừ hử gì: “Lại nói, thư ký Liễu làm ở công ty bao lâu rồi?”

Thư ký Liễu sửng sốt, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô ta vội vàng ngồi thẳng lên một chút, cúi đầu: “Thưa Yến tổng, đã hai năm.”

“Hai năm ư…” Ngón tay của Yến Chấp Mạch theo bản năng mà nhịp lên tay vịn sô pha, không nhanh không chậm nói: “Thật sự phải thưởng một chút.”

Liễu bí thư hô hấp lập tức nặng hơn.

Chức vụ hiện tại của cô ta là thư ký về mảng sinh hoạt hằng ngày, nói trắng ra là một chân sai vặt.

Cô ta học thạc sĩ tiến sĩ, tốt nghiệp trường danh giá, tự nhận tài sắc vẹn toàn, đã bất mãn từ lâu đối với vị trí hiện tại, bây giờ thấy bản thân có hy vọng thăng chức, khó mà kìm được kích động.

“Trong khoảng thời gian cô nằm viện, tôi sẽ lấy tiền túi ra trả, cô cứ yên tâm dưỡng thương, chờ khi trở lại công ty thì tới văn phòng tôi một chuyến để lấy giấy thăng chức, sau đó cô đi làm ở bộ phận hành chính đi.”

Thư ký Liễu hít một hơi thật nhẹ.

Bộ phận hành chính chủ yếu là soạn văn kiện cho công ty, thu-phát tài liệu và báo cáo mà bên ngoài gửi tới công ty, coi như là thâm nhập vào bên trong, nếu làm tốt còn có thể nắm được vài thứ.

Dựa vào lý lịch bây giờ của cô ta, thật sự khó mà vào được, mình đầy thương tích cũng không lỗ.

Thư ký Liễu nhìn Yến Chấp Mạch, nghiêm túc nói: “Cảm ơn Yến tổng đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, cố gắng đem lại lợi ích cho công ty.”

Giản An Miên nhịn không được nghĩ, không lấy tiền công ty của Yến tổng cô đem ra ngoài là được lắm rồi.

“Đừng, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Yến Chấp Mạch né tay Giản An Miên đứng lên nói: “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi không làm phiền nữa, chúc cô sớm ngày hồi phục.”

Giản An Miên nhìn tay mình bị dắt đi mà ngu ngơ nghĩ, tuy quá trình có hơi kỳ, nhưng mà kết quả vẫn giống y chang trong tiểu thuyết.

Tới hành lang, Yến Chấp Mạch nới lỏng tay ra, rũ mắt nhàn nhạt nhìn Giản An Miên, nói: “Tôi về phòng bệnh, để tôi kêu tài xế đưa cậu về nha?”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play