Thời tiết hôm nay hơi âm u, đường như đã có dấu hiệu chuyển mưa.

Mộ Hi Thần dậy sớm chăm nom hai cục cưng, anh rất thích cảm giác mỗi sáng chăm sóc hai cục cưng, mặc dù hai đứa nhỏ rất độc lập, cũng không cần anh giúp đỡ gì cả.

Nhưng mà có thể đánh răng rửa mặt với bọn nhỏ, nhìn thấy đáng vẻ nhỏ bề nũng nịu của Amoon là khởi đầu đẹp nhất trong ngày.

“Bố, sao mấy ngày nay mẹ cứ nằm mãi trên giường vậy ạ?” Amoon vừa mặc quần áo vừa lo lắng hỏi.

“Có phải gần đây mẹ làm việc rất mệt mỏi không? Bố có giúp mẹ không? Mẹ mệt mỏi như thế đễ bị bệnh lắm.” Leo cũng lo lắng nói.

Mộ Hi Thần hơi ngại ngùng, anh vội vàng sửa lại làn váy giúp Amoon, hứa với Leo: “Bắt đầu từ hôm nay, bố chắc chắn sẽ chia sẻ công việc với mẹ, chắc chắn sẽ không để mẹ làm việc quá mệt mỏi đâu!"

Xem ra anh thật sự phải kiểm chế một chút, sức khỏe Vân Khanh không tốt. Anh phải kiểm chế một chút mới đúng, đù sao cả đời cũng còn dài như vậy, anh lại muốn bọn họ có thể dài lâu.

Anh nghĩ về người đang ngủ trong chăn lúc này, không khỏi cảm thấy áy náy.

Rõ ràng là Leo rất hài lòng với câu trả lời của bố: “Bố, bố là đàn ông, bố phải vất vả nhiều hơn Chờ con trưởng thành là tốt rồi, con có thể chia sẻ công việc với bố, bố không cần phải làm việc cực khổ như vậy nữa.”

Mộ Hi Thần cụng nhẹ vào nắm đấm nhỏ của con trai, anh cảm thấy rất vui mừng.

Có con trai như vậy, muốn không kiêu ngạo cũng không được.

Anh dẫn hai cục cưng đễ thương xuống phòng ăn dưới lầu ăn sáng. Kể từ khi bọn họ chuyển đến đây, Mộ Hi Thần cố ý mời hai đầu bếp đến chăm lo ba bữa ăn một ngày cho hai đứa nhỏ. Bọn nhỏ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, không thể lơ là việc bổ sung đỉnh dưỡng được. Mặc dù biết rõ tài nấu nướng của Vân Khanh rất giỏi nhưng bây giờ bọn họ đều bận, anh cũng không muốn Vân Khanh lại phải vất vả chăm lo ăn uống cho ba bố con.

Tống Vân Khanh sửa soạn xong đi xuống lầu, cô nhìn thấy ba bố con đang vừa ăn sáng vừa bàn chuyện thú vị trong trường mẫu giáo của bọn nhỏ.

Hình ảnh như vậy thật sự rất ấm áp, trước mặt hai con, Mộ Hi Thần dịu đàng hết mức, khác hẳn người đàn ông lạnh lùng trước kia.

Sự địu đàng của anh chỉ đành cho ba mẹ con bọn họ.

“Bố à, Vệ Hồng Phi gì đó, hôm qua nói với con là ông nội cậu ta là chủ công ty bất động sản nào đó. Cậu ta nói nhà cậu ta rất giàu có, nếu con hứa. tương lai gả cho cậu ta thì cậu ta sẽ cho con những. thứ tốt nhất trên thế giới.” Amoon vừa ăn bánh bao súp vừa nói với Mộ Hi Thần.

Ánh mắt của Mộ Hi Thần lập tức nhìn về phía Leo, cậu bình tĩnh đáp: “Đó là đứa nhỏ gia đình. giàu có bị chiều hư.”

"Nhà bọn họ mà cũng được xem là giàu à? Bảo. mấy đứa nhỏ như thế tránh xa Amoon ra, cũng. không phải là người nào cũng lấy được Amoon nhà chúng ta.” Mộ Hi Thần khinh thường nói.

“Bố, nhà chúng ta có giàu không ạ?” Amoon tò mò hỏi Mộ Hi Thần.

Hi Thần cắn bánh mì nướng thật mạnh, khẳng định với con gái: “Dù sao cũng giàu hơn nhà bọn họ!”

Leo chậm rãi uống ngụm sữa: “Bố yên tâm di, cậu ta không dám đến gần em gái đâu, cậu ta sợ Hàn Trạch đánh cậu ta.”

“Ồ? Hàn Trạch là ai?” Tống Vân Khanh chen Vào.

“Chào buổi sáng mẹ!”

“Chào buổi sáng mẹ!”

Hai cục cưng chào mẹ mình.

Tống Vân Khanh hôn vào má mỗi cục cưng rồi ngồi xuống bên cạnh Mộ Hi Thần. Anh gắp bánh bao súp đặt trong đ ĩa trước mặt cô.

“Leo, Hàn Trạch là ai? Vì sao bạn nhỏ nhà giàu kia lại sợ bị Hàn Trạch đánh? Không phải là con mới đánh cậu bé kia sao?" Tống Vân Khanh hỏi lại.

“Hàn Trạch là bạn tốt của anh trai, anh ấy và anh Leo cùng nhau bảo vệ con.” Amoon tự hào nói.

“Hàn Trạch không thích Vệ Hồng Phi luôn dây đưa với Amoon nên đe dọa cậu ta, sau đó cậu ta bỏ chạy, Hàn Trạch cũng gánh vác công việc đuổi ruồi giúp Amoon luôn.”

Tống Vân Khanh mỉm cười: “Không tệ, Leo có bạn mới rồi.” Cô rất lo vì con trai luôn ở bên cạnh những người lớn hơn mình, cũng gần năm tuổi mà không có bạn bè cùng tuổi, cô sợ sau này thẳng bé sẽ có chướng ngại giao tiếp.

“Amoon, con không cần quan tâm mấy cậu bạn khoe khoang giàu có đó đâu. Con cần gì thì cũng có bố mẹ mua cho con, không thể lấy đồ của người khác, đặc biệt là con trai. Bọn nó có ý đồ xấu nên mới lấy lòng con bằng những thứ con thích, con hiểu chưa?" Nghĩ đến đó, Mộ Hi Thần lại càng lo lắng cho con gái.

Không ngờ con gái còn nhỏ như vậy đã được bạn nam yêu thích rồi, lớn lên phải làm sao đây? Anh cảm thấy trái tim người bố của mình muốn vỡ nát, nghĩ đến việc sau này sẽ có rất nhiều thằng nhóc thúi đến cướp công chúa nhỏ của anh thì anh đã cảm thấy ghen ghét rồi.

Amoon gật đầu: “Dạ, nhưng con cũng có muốn gì đâu ạ?”

Mộ Hi Thần chán nản nhìn về phía Tống Vân Khanh, anh thật sự không biết nên dạy con gái thế nào.

Tống Vân Khanh mỉm cười: “Amoon, con có thích bạn nhỏ học Vệ kia không?”

Amoon lắc đầu: “Không thể nói rõ là thích hay ghét.

Tống Vân Khanh gật đầu: “Vậy thì con không được đồng ý gả cho cậu bé ấy, bởi vì con chỉ có thể gả cho người mình thích, ở cạnh người mình thích mới hạnh phúc được!”

Amoon gật đầu: “Dạ! Phải giống như bố mẹ đúng không ạ? Bố mẹ thích nhau mới có thể kết hôn với nhau, mới có cục cưng, cục cưng cũng sẽ hạnh phúc như con và Leo?”

Tống Vân Khanh gật đầu khẳng định: “Không sai.”

Leo thở đài: “Tống Tiểu Bạch, đến bao giờ thì não em mới phát triển đây?”

Amoon lập tức mếu máo: “Bố, anh trai lại bắt nạt con.”

Mộ Hi Thần không biết phải giải quyết thế nào.

Tống Vân Khanh đã đưa bánh bao súp cho Amoon: “Vậy con cắn bánh bao cho hả giận đi."

Amoon há miệng cắn bánh rồi liếc Leo, Leo lại lắc đầu thở dài.

Trong ánh mắt Mộ Hi Thần nhìn về phía Tống Vân Khanh tràn đầy khâm phục.

Đương nhiên anh biết hầu hết thời gian đều là Amoon bắt nạt Leo, anh không nhẫn tâm trách con trai nhưng cũng không có sức kháng cự với Amoon, làm cho anh rất không có uy tín trước mặt. Leo.

Vẫn là Vân Khanh lợi hại!

Sau khi ăn sáng, Phi Trì đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo.

Còn Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh thì đến ngân hàng.

Tống Vân Khanh quyết định hôm nay đến ngân hàng kiểm tra những thứ mà ông ngoại và mẹ để lại cho cô.

Sau khi đến ngân hàng thì cô đi tìm quản lý. Trong lòng Tống Vân Khanh hơi lo lắng không, yên, bởi vì ngoại trừ một dãy số thì cô không biết gì cả.

Không ngờ quản lý ngân hàng lại không hỏi gì mà đã dẫn bọn họ đi vào trong một căn phòng đặc biệt.

Bọn họ ngồi trước quầy lễ tân nhìn quản lý ngân hàng đặt cái hộp nhỏ có khóa trước mặt bọn họ: “Cô Tống, đây là đồ của cô.” Sau đó xoay người rời đi, cũng khóa cửa lại.

Bàn tay Tống Vân Khanh hơi run rẩy, cô nhìn về phía Mộ Hi Thần nhờ anh giúp đỡ.

Mộ Hi Thần mở hộp theo mật khẩu trên dây chuyển ngọc trai, trong hộp chỉ có ba thứ: Một túi tài liệu rất dày, một chùm chìa khóa và một lá thư không bị niêm phong.

Tống Vân Khanh cầm thư lên mở ra xem, là chữ viết của mẹ.

Gửi Vân Khanh, con gái yêu đấu của mẹ:

Khi con đọc lá thư này là con đã trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng vẫn bước trên con đường khó khăn nhất, đây là điểu mà mẹ và ông ngoại con đều không muốn nhìn thấy.

Mẹ và ông ngoại đều hy vọng lá thư này sẽ không tồn tại trong cuộc đời con, con và anh trai tóc đỏ có thể sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Có rất nhiều định nghĩa về giàu có trên đời này, chỉ có dùng tiền tài xác định giàu có là vô nghĩa nhất.

Nhưng mà mọi chuyện luôn khó lường, chỉ sợ mẹ và ông ngoại không có cơ hội biết được những gì con đã trải qua.

Nhưng con đã đến đây rồi, vậy thì con không. còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận trách nhiệm và nghĩa vụ thuộc về con.

Tống Vân Khanh đọc lá thư dài hơn mười trang này. Sau khi đọc xong, tâm trạng cô rất thấp thỏm, rất lâu không nói nên lời, cô đưa lá thư cho Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần nhẹ nhàng nhận nó, anh nhanh chóng đọc lướt qua rồi hoảng hốt, hai người im lặng rất lâu.

Tống Vân Khanh cầm chùm chìa khóa kia.

Trong thư mẹ nói đây là chìa khóa của một ngôi nhà ở thành phố M, đứng tên Vân Khanh Nếu Thẩm Nghị không tốt với cô, ít ra cô cũng có nơi ở riêng, căn nhà này vốn là nơi tránh nạn của cô và mẹ những lúc đau khổ.

Ngôi nhà nằm trong khu biệt thự Hoa Cảnh.

Trong túi tài liệu rất dày là tất cả các thủ tục liên quan đến quỹ ngân sách khổng lồ mà cô có thể điều động bất cứ lúc nào. Nếu cô không cần, vậy thì năm mươi năm sau sẽ được quyên góp cho cơ quan từ thiện được chỉ định sẵn.

Mọi người trong giới kinh doanh thành phố M và thành phố N đều biết, hơn hai mươi năm trước,

tập đoàn Tống Thị bị lỗ nặng, sau đó Tống Thị chuyển từ thành phố N đến thành phố M, do con rể Thẩm Nghị tiếp quản truyền thông Tống Thị. Đây là thành quả còn sót lại sau khi Tống Thị tổn thất nặng nề, thảm họa lần đó đã khiến Tống Thị hoàn toàn sụp đổ và không gượng dậy nổi.

Nhưng Tống Triết Thánh là ai? Năm đó ông là sự tồn tại như thần đồng trong giới kinh doanh thành phố N.

Hóa ra Tống Thị thật sự ở đây, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân thật sự của nó là cô.

Trong thư Tống Lan Nhược nói cho Tống Vân Khanh biết về tai ương năm đó.

Mộ Chính Sơ và Diệp Tỉnh Huy liên hợp với hơn mười công ty, còn có thế lực ở nước ngoài bao vây tiêu diệt Tống Thị. Tống Triết Thánh ốc hết sức bảo toàn tập đoàn Mạnh Thị và mấy công ty quy mô đơn giản nhưng chỉ kịp chuyển đời một phần tài sản của Tống Thị.

Những thứ khác đều bị Mộ Chính Sơ và Diệp Tỉnh Huy chia cắt, chỉ còn lại truyền thông Tống, “Thị nhỏ bé là đang chết dần.

Mà Tống Triết Thánh đã đốc hết sức lực trong. trận chiến này, dưới sự tấn công vô sỉ của Mộ Chính Sơ và Diệp Tỉnh Huy, cuối cùng ông cũng tái phát bệnh cũ, vừa bệnh đã không gượng dậy nổi.

Nhưng Mộ Chính Sơ cũng không vì vậy mà dừng lại, ông ta lén lút sắp xếp người bên cạnh Thẩm Nghị, xui khiến Thẩm Nghị độc chiếm quyền lực tuyệt đối, không nể tình vợ chồng, mang người phụ nữ và đứa con ông ta nuôi bên ngoài về nhà, càng không để ý đến tình cảm bố con, bắt cóc con ruột Tống Vân Khanh. Tống Triết Thánh quá tức giận mà bệnh tình càng thêm nặng nể, cuối cùng ôm hận mà chết.

Trong khoảng thời gian cuối đời của Tống Lan Nhược, bà sắp xếp bốn cổ đông kiểm chế Thẩm Nghị, lập di chúc thiết lập hàng rào bảo vệ con gái có thể trưởng thành bình an.

Thậm chí bà còn hy vọng Tống Vân Khanh có thể sống như người bình thường, bình an và khỏe mạnh, có thể yêu thương với Mộ Hi Thần, bà tình nguyện phá hết tài sản trong nhà.

Bà không muốn cuộc sống của con gái bất hạnh như bà, miễn là cô có thể hạnh phúc vui vẻ, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, hoàn toàn không cẩn phải để ý. Đôi khi giàu có hơn người cũng chỉ là họa chứ không phải phúc.

Bà cũng hy vọng Mộ Hi Thần mà bà nhìn trúng sẽ không trở thành Thẩm Nghị thứ hai, chắc chắn có thể yêu thương con gái bà hết lòng.

Bà biết rõ thân thế của Mộ Hi Thần, bà sắp xếp cho Mộ Hi Thần trở về nhà họ Mộ, chỉ vì muốn Mộ Hi Thần có thể được giáo dục tốt nhất. Một ngày nào đó sẽ có bản lĩnh gây đựng sự nghiệp, có thể cho con bà sống yên ổn là tốt rồi.

Bà hy vọng cả đời Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh đều có thể tránh xa cuộc sống này, hy vọng cuộc sống của bọn nhỏ sẽ khác với thế hệ của bà. Hy vọng rằng hai đứa nhỏ khốn khổ có thể thoát.

khỏi bóng mờ, có thể xây dựng cuộc sống hạnh phúc một lần nữa.

Điều khiến Mộ Hi Thần và Tống Lan Nhược khiếp sợ là Tống Lan Nhược đặc biệt nhắc đến. một người... Phương Phi.

Lúc tập đoàn Mộ Thị bắt tay vào kế hoạch bao vây giải quyết Tống Thị, con dâu Phương Phỉ của nhà họ Mộ đã âm thầm thông báo cho Tống Triết Thánh, để Tống Triết Thánh có thời gian và cơ hội chuyển đời tài sản, để lại khoản tiền kếch xù thế này cho Tống Vân Khanh.

Nhưng không lâu sau đó Phương Phi lại qua đời ngoài ý muốn, Tống Triết Thánh và Tống Lan Nhược đến chết vẫn nhớ mãi không quên, muốn điều tra rõ ràng có phải là vì báo tin cho Tống Thị nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

Đáng tiếc là không thu hoạch được gì.

Tống Lan Nhược khổ sở khuyên nhủ Mộ Hi Thần trở về nhà họ Mộ cũng là vì muốn Mộ Hi Thần được giáo dục xứng đáng, bởi vì bà đã không còn khả năng chăm sóc Mộ Hi Thần nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play