Nhìn thấy Vệ Tử Mỹ ngây người như phổng, trong lòng Vệ Tử Kiệt càng thêm tức giận: “Đừng có suốt ngày kén cá chọn canh! Nếu trong lòng em. thật sự có nhà họ Vệ thì làm việc có ích cho nhà họ Vệ đi, đừng suốt ngày nghĩ cách gả cho mấy người đàn ông như Mộ Hi Thần hay Mạnh Ngọc. nữa, cả đời này bọn họ cũng không coi trọng em. đâu. Em là con gái nhà họ Vệ, kết hôn mới là việc mà em nên làm cho nhà họ Vệ!”
Vệ Tử Kiệt thật sự đã chịu đựng đủ cô em gái này rồi, mắng cô ta xối xả.
Vệ Tử Mỹ vừa tức giận vừa đau lòng, cô ta giậm chân chạy về phòng mình.
Vệ Tử Kiệt ngã ngồi xuống sofa, trong lòng. đắng chát như ăn Hoàng liên. Nếu như lúc trước anh ta không bắt cá hai tay với Bùi Tiêu Tiêu, có phải sẽ thuận lợi cưới Tống Vân Khanh hay không? Có phải sẽ không làm cho gia đình tốt đẹp. trở nên gà bay chó sủa thế này không?
Trong lòng Vệ Đồng Phủ cũng đồng ý với lời nói của con trai, bởi vậy ông ta cũng không nói lời nào.
Đinh Linh Linh nhìn sắc mặt chồng và con trai, bà ta nuốt lại những gì muốn nói.
Bùi Tiêu Tiêu là đầu sỏ bị đổ lỗi trong chuyện này, đương nhiên hiểu rõ lúc này cô ta không nói gì mới là tốt nhất, chỉ có Vệ Hồng Phí là vẫn oan ức khóc lớn.
Tiệc rượu của Mộ Thị là nơi mọi người trong. giới kinh doanh tụ tập.
Mộ Chính Sơ mượn đội quan hệ công chúng của quốc tế RS hỗ trợ sắp xếp, dù sao RS cũng là doanh nghiệp bản địa, mà trụ sở chính của Mộ Thị lại ở thành phố N. Mục đích của Mộ Chính Sơ rất rõ ràng, tuyên bố với mọi người rằng Mộ Thị và RS đều là họ Mộ. Lần này bộ phận PR đã ủy quyền cho ba cơ quan truyền thông đưa tin về bữa này.
Là cổ đông lớn của RS, Diệp Thị cũng được xem là người trong nhà.
Hai vợ chồng Diệp Tinh Huy đã ở bên cạnh Mộ Chính Sơ từ lâu, trông bộ đáng Mộ Chính Sơ rất vui vẻ.
Mộ Trí Tín lại không giống người năm mươi sáu mươi tuổi, bộ đồ vest thủ công màu đen thẳng. tắp tôn lên vóc người khôi ngô cân xứng của ông ta. Diệp Tỉnh Huy bằng tuổi ông ta đã có đấu hiệu xuống sắc nhưng ông ta lại hoàn toàn không có, trông còn nhỏ hơn Diệp Tỉnh Huy mười tuổi, thậm. chí ông ta còn trẻ hơn em trai Mộ Chí Thành vòng bụng ngày càng bự của mình.
Khí chất tôn quý trời sinh khiến ông ta và con. trai Mộ Hi Trác đứng cùng một chỗ gần như hấp dẫn ánh mắt của tất cả nữ khách mời.
Khi còn trẻ Mộ Trí Tín cũng là cao thủ tình trường, tuổi tác ngày càng lớn thì nụ cười mê người của ông ta cũng ngày càng quyến rũ, ông ta còn rất phong độ lịch sự với phái nữ, khiến người ta phải khuất phục.
Vợ ông ta là Bạch Linh Vân thì bình thường, hơn một chút nhưng xuất thân từ gia đình không tầm thường, nhà mẹ đẻ hiển hách tương xứng với nhà họ Mộ, hai nhà là kiểu hôn nhân kinh doanh điển hình, liên quan đến lợi ích giữa hai người và gi ích của gia tộc. Mặc dù giữa hai người không có tình yêu nhưng khi hợp tác lại rất ăn ý, cũng không đếm được bọn họ đã tham dự những trường.
hợp thế này bao nhiêu lần, bởi vậy ứng xử thật sự rất thành thạo.
Mộ Hi Trác chỉ lớn hơn Mộ Hi Thần hai tuổi, anh ta có gương mặt rất giống Mộ Hi Thần, chẳng. qua Mộ Hi Thần là mặt lạnh, còn Mộ Hi Trác lại là mặt cười nham hiểm.
Anh ta giống như bố mình, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hoàn hảo làm cho người ta cảm. thấy thân thiết, vẻ đẹp của anh ta có thể khiến trẻ phải lòng.
Thế là rất tự nhiên, mỗi quý bà đến dự tiệc đều nhỏ giọng bàn tán với con gái nhà mình, chỉ dạy con gái mình phải nắm bắt cơ hội.
Ánh mắt Bạch Linh Vân khẽ dao động, bà ta vừa duy trì nụ cười khéo léo vừa nhìn về phía con trai cao lớn của mình.
Mộ Hi Trác lập tức đến gần mẹ: “Sao vậy mẹ?"
Bạch Linh Vân mỉm cười: “Hình như hôm nay đã biến thành bữa tiệc xem mắt của con rồi.”
Mộ Hi Trác cũng cười nói: “Vậy mẹ có nhìn trúng ai chưa?”
Bạch Linh Vân đáp: “Mẹ vẫn chưa thấy Khinh Ngữ."
Nụ cười của Mộ Hi Trác chợt phai nhạt:" Trong mắt mẹ chỉ có Diệp Khinh Ngữ thôi sao?"
Ánh mắt Bạch Linh Vân nhìn về phía Diệp Tinh Huy và La Mỹ Hoa vẫn luôn cười nói bên cạnh ông cụ: “A Trác, mẹ với con không nhìn trúng một người cũng không sao, chúng ta chỉ cần
danh phận mà thôi. Chẳng lẽ con muốn tìm được tình yêu mãnh liệt?
Nụ cười trên mặt Mộ Hi Trác giống như mặt nạ không hề thay đổi: “Tại sao con không thể yêu và cưới một người phụ nữ con yêu mà vẫn giúp. được con?”
Ánh mắt Bạch Linh Vân đừng lại trên mặt Mộ Hi Trác: “Con trai, quá tham lam cũng không phải là chuyện tốt. Bố con cũng từng có lý tưởng như con, vậy thì sao chứ? Lý tưởng rất đầy đủ nhưng. hiện thực thì buồn cười lắm, là Tư Tiểu Lâm đúng không? Con vẫn chưa học được bài học à?”
Cuối cùng thì nụ cười của Mộ Hi Trác cũng cứng đờ.
Tư Tiểu Lâm, cô gái rất đễ bị anh ta hấp dẫn, cũng là cô gái yêu anh ta hết lòng.
Đối với anh ta thì đó cũng chỉ là một lần chứng minh mị lực của mình mà thôi. Tư Tiểu Lâm là con gái Thị trưởng thành phố, gia cảnh tốt đẹp nuôi dạy cô ấy trở thành tính cách ngây thơ. đơn thuần, khi yêu cũng một lòng một dạ.
Khi đó anh ta còn nghĩ, tại sao anh ta với Mộ Hi Thần lại giống nhau như thế, ngay cả yêu thích. con gái mà cũng giống như nhau, chẳng phải người yêu của Mộ Hi Thần cũng là học sinh cấp ba đấy à? Tư Tiểu Lâm trông chững chạc hơn, cũng còn lâu mới đáng ghét, quật cường và bướng bỉnh. như cô nhóc kia.
Tiểu Lâm rất ngoan ngoãn rất nghe lời, yêu anh ta đơn thuần đến mức ngu xuẩn.
Đáng tiếc, sau khi Tiểu Lâm biến mất anh ta mới nhớ đến cô ấy. Đơn thuần như thế, tốt đẹp như thế, khiến anh ta không thể nào quên được.
Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ đến cùng nhau, đi theo phía sau là cô con gái Thẩm Nhã Văn ngày càng xinh đẹp của bọn họ. Thẩm Nhã Văn mặc váy đài màu hồng nhạt, đáng người cao gầy yểu điệu, gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo với nụ cười rụt rè giống như đóa hồng đang nở rộ rực rỡ.
Thẩm Nhã Văn nhìn thấy Mộ Hi Trác thì chợt giật mình, người này rất giống Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Trác thầm cười lạnh, những người phụ nữ nhìn thấy anh ta mà có biểu cảm này, chứng tỏ đối tượng cô ta thích là Mộ Hi Thần.
Anh ta nghe thấy MC bên cạnh giới thiệu, đợi đến khi hai nhà trò chuyện. Anh ta mới mỉm cười nói với Thẩm Nhã Văn: “Cô Thẩm rất đẹp!”
Gương mặt Thẩm Nhã Văn vô thức đỏ lên.
“Tôi dẫn cô Thẩm vào trong nhé?” Anh ta lễ phép nói với vợ chồng Thẩm Nghị và bố mẹ mình.
Ngô Mạn Lệ dịu đàng nói: “Vậy cảm ơn cậu
Mộ Hi Trác cười nói: "Mộ Thị và bác Thẩm hợp tác lâu như vậy rồi, bác gái không cần khách sáo như vậy đâu ạ, cứ gọi cháu Hi Trác là được rồi."
Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ rất vui vẻ.
Mộ Trí Tín và Bạch Linh Vân nhìn nhau, bọn họ biết con trai lại có ý xấu rồi, chỉ khẽ gật đầu. Đối với loại chuyện này, bọn họ vẫn luôn mặc kệ, dù sao Mộ Hi Trác cũng có thể xử lý được. Những. người phụ nữ bị Mộ Hi Trác trêu đùa từ trước đến nay đều không thể trở thành vướng bận, thế nên bọn họ cũng mặc kệ.
Gương mặt Thẩm Nhã Văn ửng hồng, mặc cho Mộ Hi Trác lịch sự nắm tay dẫn cô ta đi về phía đại sảnh.
Nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của Mộ Hi Trác, trong lòng cô ta rất kích động, giống như người trước mặt là Mộ Hi Thần. Cô ta đã từng nghĩ đến. ngày nào đó Mộ Hi Thần có thể nắm tay cô ta, chỉ cần nắm tay thôi thì cô ta cũng cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Mộ Hi Trác cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Nhã Văn.
Khi đi đến phía sau cây cột hình vuông, Mộ Hi Trác đột nhiên hất tay, dưới chân Thẩm Nhã Văn. lào đảo, một tay Mộ Hi Trác đỡ hông cô ta, đè cô ta lên thân cột.
Trong lòng Thẩm Nhã Văn hoảng hốt, cô ta ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt đen láy đang. cười của Mộ Hi Trác, trái tim Thẩm Nhã Văn đập rộn ràng.
Đã bao lâu nhiêu lần, ở trong mơ, cô ta và Mộ. Hi Thần đã nhìn nhau như thế, Mộ Hi Thần vẫn. luôn cười với cô ta như thế.
Một tay Mộ Hi Trác đặt trên thân cột đá, tay kia vịn hông Thẩm Nhã Văn. Thẩm Nhã Văn cảm giác được bàn tay to lớn kia đang chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng xoa mình, hô hấp cô ta trở nên dồn dập.
Cô ta vô thức nhắm chặt hai mắt, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng, đột nhiên vành tai bị liếm khẽ, cả người Thẩm Nhã Văn run rẩy, trong. lòng nóng như lửa đốt.
Mộ Hi Trác cười khẽ, anh ta véo mông cô ta, nói nhỏ: “Cô Thẩm, cô thật xinh đẹp. Hãy tận hưởng nhé.”
Dứt lời, anh ta cũng rụt tay lại, giọng điệu lễ phép mà đứng đắn nói: “Mời cô Thẩm đi thẳng về phía trước, nơi đó đã có vài khách mời đang trò chuyện với nhau, chúc cô chơi vui vẻ.”
Anh ta nói xong thì cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thẩm Nhã Văn dựa vào cây cột, tim đập như. trống bỏi không thể nào bình tĩnh được.
Mộ Hi Trác rê vào nhà vệ sinh rửa tay, trên người người phụ nữ kia không có mùi nước hoa nhưng mùi son phấn cũng khiến anh ta cảm thấy buồn nôn. Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao Mộ Hi Thần vừa ngửi thấy mùi nước hoa là nôn rồi. truyện đam mỹ
Chẳng qua người phụ nữ này rất đê tiện, nếu như ở trên giường, đoán chừng có bảo cô ta làm gì cô ta cũng làm. Dâm đăng như thế, anh ta không tin Mộ Hi Thần sẽ hứng thú với cô ta.
Anh ta cũng không thích loại phụ nữ này. Người phụ nữ anh ta thích là kiểu sạch sẽ trong trẻo như Tư Tiểu Lâm, lúc hôn cũng có cảm giác trong veo ngọt ngào.
Ngoại trừ Tư Tiểu Lâm, anh ta không còn tìm được cảm giác này trên người những người phụ nữ khác.
Ngay cả Diệp Khinh Ngữ cũng không được, anh ta tin rằng Diệp Khinh Ngữ chưa từng lên giường với Mộ Hi Thần, cũng không phải Diệp Khinh Ngữ giữ mình trong sạch thế nào mà là anh ta tin tưởng bệnh sạch sẽ của lï Thần.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy Diệp Khinh Ngữ không sạch sẽ như Tư Tiểu Lâm.
Anh ta hít sâu, anh ta chắc chắn Tư Tiểu Lâm còn yêu anh ta, chỉ cần anh ta ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ trở về!
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của mình trong. gương, anh ta chợt cười khổ. Quả nhiên, con người đều phải đợi đến khi mất đi mới biết được mình đã từng có báu vật quý giá thế nào.
Mộ Hi Thần đi cùng Mạnh Văn.
Sau khi người ấy của Mạnh Ngọc mang thai, Mộ Hi Thần thường xuyên cô đơn lẻ bóng.
Hôm nay đi cùng Mạnh Văn là vì anh muốn. nghe anh ấy kể chuyện hằng ngày của hai nhóc con.
Mạnh Vẫn luôn dịu đàng như ngọc, trước mặt người khác thì nụ cười luôn nhã nhặn lễ
Nói về hai nhóc con, Mạnh Văn cũng không. thể che giấu được nụ cười hạnh phúc: “Amoon rất nghịch, bình thường đều là cô bé quậy phá, Leo đi theo đẹp loạn. Cả phòng đồ chơi nhưng không thấy bọn nhỏ chơi gì cả, Amoon với chó con của ội rất hợp nhau, ước gì có thể chuyển qua sống cùng nó. Cô bé thường xuyên cười đùa chạy nhảy trong sân, chó con cũng chạy như điên phía sau, mỗi người giúp việc đều đừng lại nhìn bọn nhỏ chơi đùa, cả sân tràn ngập tiếng cư
Trái tim Mộ Hi Thần như tan thành vũng. nước, con gái của bọn họ hoạt bát như thế, Vân Khanh nuôi dạy con gái thật tốt!
“Leo lại không thích chạy nhảy, đi đến đâu cũng cầm máy tính bảng, sửa xong điện thoại của chú Đức thì lại sửa cái máy hát rất cũ của ông nội. Khóa điện tử trước cửa nhà Hướng Thần còn chưa kịp báo sửa đã bị thẳng bé sửa xong rồi. Nhưng mà thẳng bé ấy rất tốt với em gái, chỉ sinh sớm hơn Amoon năm phút mà đã rất tự giác của người làm anh rồi, thằng bé còn nhờ Dao Dao hẹn giáo sư Sở dạy cho thằng bé, thật sự muốn học Đông y, còn xem những mô hình giải phẫu kia như đồ chơi.” Trọng giọng nói của Mạnh Văn đều là cảm. thần.
Biểu cảm trên mặt Mộ Hi Thần lại càng dịu dàng hơn.
Con của bọn họ, con của anh và Vân Khanh ưu tú như thế, ngoan ngoãn như thế! Vân Khanh, anh phải cảm ơn em thế nào mới đủ đây?
Mạnh Văn hơi đồng cảm với anh.
“Thằng bé ở nơi đó thì anh cứ yên tâm đi. Ông nội chăm sóc bọn nhỏ rất kỹ, bởi vì có bọn nhỏ mà tâm trạng của ông nội cũng tốt hơn. Mấy ngày nay Mạnh Dương nói huyết áp ông nội không ổn, tôi còn đang lo không biết hai đứa nhỏ kia có ẩm ĩ khiến ông ấy vất vả hay không, không ngờ lại còn tốt hơn bình thường.” Giọng nói của Mạnh Văn bình tĩnh lại.
“Amoon rất hiểu chuyện, mỗi ngày rời giường đều chạy đến chỗ ông nội giám sát ông cố uống. thuốc, bọn nhỏ ăn cơm xong đều phải đi dạo trong sân với ông nội, tuân thủ nghiêm ngặt quy định Mạnh Dương đặt ra cho ông nội. Cả nhà chúng tôi đều cảm kích hai đứa nhỏ này, với tính tình trẻ con hay dỗi của ông nội, chúng tôi cũng không có cách nào. Bây giờ chỉ cần Amoon ngoan ngoãn gọi ông cố, cô bé có nói gì ông nội cũng đồng ý.”