Dương Minh Viễn giật mình lùi về sau một bước: “Tổng, Tổng giám đốc Mộ.”
Vợ của Dương Minh Viễn cũng rút bàn tay đang chỉ vào Leo về: “Tổng giám đốc Mộ, anh, sao anh lại ở đây?”
Người đi theo phía sau cũng kinh ngạc, xì xào bàn tán: “Trời ạ, chẳng lẽ thẳng bé trai này là con của Tổng giám đốc Mộ?”
“Chắc chắn là vậy rồi, anh không thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc à?”
“Đúng đấy, cứ như in ra từ một khuôn, giống quá.”
“Tổng giám đốc Mộ có con lớn như vậy khi nào nhỉ?”
Mộ Hi Thần lạnh lùng nhìn Dương Minh Viễn và vợ của anh ta: “Hai người nói ai đẩy con gái mình xuống nước?”
Vợ Dương Minh Viễn nuốt nước bọt, chỉ vào. Leo, lắp bắp nói: “Bọn họ nói, là, là cậu ấy đẩy Kiều Kiều nhà chúng tôi xuống nước.”
“Bọn họ là ai?” Giọng nói của Mộ Hi Thần càng lạnh lùng hơn.
Vợ Dương Minh Viễn nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng lại trên người Vệ Hồng Phi và Bùi Huy Huy, hai cậu cháu không khỏi lui về sau một bước, những người vừa mới đi theo làm chứng cũng vô thức cúi đầu.
Dương Minh Viễn không khỏi toát mồ hôi trán, xem tình hình này thì hẳn không phải là cậu bé này làm. Cho dù là cậu làm, thì nhìn sắc mặt Mộ Hi Thần, anh ta cũng chỉ có thể tự nhận mình. Xui xẻo.
“Thế là anh ta lập tức cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, hiểu lầm thôi, chắc chắn chỉ là hiểu lầm thị
“Hiểu lầm? Bình sinh Mộ Hi Thần tôi ghét nhất là vu oan hãm hại, hôm nay nhất định phải nói rõ cho tôi, ai làm chứng thì đứng ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Những người lên tiếng phụ họa vội vàng nói: " Thật ra tôi cũng không thấy rõ.”
" Đúng vậy,đúng vậy, không thấy rõ, không thấy rõ."
“Hình như không phải đứa nhỏ này đẩy.”
“Chúng tôi cũng không để ý, là anh ta nói, anh ta và đứa bé này nói.” Tất cả mọi người đều chỉ vào Bùi Huy Huy và Vệ Hồng Phi.
Bùi Huy Huy hung dữ trừng mắt lườm bọn họ, đám cặn bã trong xã hội thượng lưu này, không có. can đảm và nghĩa khí như những người lăn lộn giang hồ bọn họ, thật là!
Vệ Hồng Phi còn nhỏ tuổi lại không sợ trời không sợ đất: “Ai bảo anh đá cậu tôi?”
Mộ Hi Thần nhìn cậu bé có khuôn mặt đáng.
ghét, ánh mắt chuyển sang Bùi Huy Huy, trên môi nở nụ cười gần: Vừa rồi tôi đá nhẹ quá à?”
Bùi Huy Huy còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hoa mắt, Mộ Hi Thần túm cổ anh ta, đầu gối thúc vào bụng anh ta. Bùi Huy Huy đau đến mức không thể kêu lên, lại bị Mộ Hi Thần trở tay vặn một cái, quăng ngã xuống đất, sau đó giảm lên lưng anh ta: “Nói! Rốt cuộc là ai đẩy?”
Bùi Huy Huy đau đớn “A” một tiếng, anh ta cũng nghe thấy cánh tay mình phát ra tiếng “răng rắc”, đau thấu tim phổi. Dù sao anh ta cũng là người sống trong nghề, việc bị đánh cũng bình thường như ăn cơm bữa. Nhưng người đàn ông đẹp trai lại hung ác này đúng là ma quỷ! Thú pháp của anh ta khiến cơn đau do trật khớp cũng khó thể chịu đựng nổi.
Bùi Huy Huy khóc như quỷ khóc sói tru, khiến. Vệ Hồng Phi sợ hãi khóc lớn. Ánh mắt Mộ Hi Thần lạnh lùng lướt qua đám người, tất cả bọn họ không khỏi lui về sau một bước.
Không ngờ Mộ Hi Thần đúng là tàn nhẫn độc ác giống như trong lời đồn.
Leo nhíu mày, bước tới nói với Bài Huy Huy đang nằm trên mặt đất: “Đừng la nữa, có thấy phiền không?”
Ánh mắt Mộ Hi Thần lóe lên, con trai ngại phiền, anh bóp mặt Bùi Huy Huy, cằm anh ta trật khớp, lập tức không kêu được nữa.
Leo nói với Dương Minh Viễn: “Các người muốn biết ai đẩy con gái các người rất dễ, trong hồ bơi có camera giám sát, kiểm tra là biết thôi. Tại sao cứ phải nghe người khác nói lung tung vậy?”
Ánh mắt cậu đảo qua đám người: “Không nhìn thấy lại kiên quyết đòi làm chứng, các người chưa từng đi nhà trẻ à? Cô giáo không dạy các người phải thành thật sao?”
Cậu không quan tâm đến sắc mặt của những người kia, nghiêng đầu nói với Mộ Hi Thần: * Buông ông ta ra đi ạ, chỉ là kẻ cặn bã thôi.
Mộ Hi Thần lập tức buông tay, đá Bùi Huy Huy đến bên cạnh Vệ Hồng Phi đang khóc oa oa.
Leo ra hiệu cho bảo vệ nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau chưa nhận được lệnh thì không dám. hành động: “Đi tìm quản lý khách sạn, nói với ông
ấy về sau hai người này không được tiến vào. Hoàng Đỉnh nữa. Mặc dù là nơi mở cửa đón khách, nhưng Hoàng Đỉnh có quyền lựa chọn dạng khách để tiếp đón!”
Bảo vệ đáp lại rồi lui về sau, nhưng không rời đi ngay.
Leo nhìn Mộ Hi Thần: "Đưa bọn cháu về đi ạ, bọn cháu ra ngoài đủ lâu rồi.”
Mộ Hi Thần cong môi nở nụ cười đẹp mắt, bế Amoon trên ghế nằm lên, sau đó cũng bế Leo. lên.
Leo liếc nhìn bảo vệ, bảo vệ gật đầu rồi lui ra ngoài, xem ra là đi tìm quản lý khách sạn.
Mộ Hi Thần mỗi bên ôm một đứa, không, thèm liếc nhìn đám người kia một cái, đứt khoát. rời đi
Mọi người đôi mắt nhìn theo, chỉ thấy cô gái nhỏ trên cánh tay phải cười tươi như hoa, ôm cổ Mộ Hi Thần hôn anh õ kiêu, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Sáng sớm hôm sau, Tống Vân Khanh vừa đánh răng vừa mở điện thoại đọc tin tức. Tin đầu tiên đã khiến cô ngừng động tác, miệng đầy bọt kem đứng trước gương xem điện thoại.
Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế RS Mộ Hi Thần có con trai con gái đủ bộ.”
“Tổng giám đốc Mộ có một con trai một con gái bên cạnh, nhưng không thấy bóng đáng người mẹ đâu.”
"Tình cờ gặp Tổng giám đốc Mộ và con trai con gái đi bơi lội, ba bố con đẹp đến phithường.”
“Con trai con gái của tổng giám đốc rất có phong phạm của tổng giám đốc bá đạo.
Tống Vân Khanh đặt bàn chải xuống, mặc kệ bọt kem trong miệng mình, cô chạy vào phòng, ngủ đánh thức Leo: “Tống Mộ Triết! Nói mẹ nghe. đây là chuyện gì?”
Leo dụi đôi mắt nhập nhèm, hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?"
Mẹ rất ít khi gọi cậu bằng tên tiếng Trung, trừ khi tức giận!
"Một giây sau, Leo hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu cầm điện thoại của mẹ, liếc nhìn tin tức, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng.
"Tối hôm qua ở bể bơi có paparazzi, bọn họ đã bị chụp lại!
“Mẹ, hôm qua chỉ là tình cờ gặp thôi, sau đó xảy ra chút chuyện, đúng lúc chú ấy... người kia cũng có mặt. Lúc bọn con trở về thì mẹ đang họp, con không đợi được mẹ xong việc đã ngủ mất, thế nên không nói cho mẹ biết. Leo vội vàng giải thích.
Tống Vân Khanh nhìn con trai, cô biết Leo sẽ không nói đối. về mức độ nghiêm trọng của chuyện này đây?
Bọn chúng lộ ra, có thể sau đó ông cụ Mộ sẽ tìm đến, cô không muốn bọn họ có bất kỳ sự tiếp. xúc trực tiếp nào ngay lúc này.
“Mẹ? Mẹ sao vậy? Nghiêm trọng lắm ạ? Con. có thể hack những thứ này ngay lập tức.” Leo đã đứng dậy.
Tống Vân Khanh lấy lại điện thoại từ tay con trai: “Không sao, con để mẹ nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.”
Cô quay trở vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa thay quần áo xong đã nghe thấy tiếng đập cửa, Thạch Ny Na và Bạch Tử Du đi vào với sắc. mặt không tốt lắm.
“Chị Vân Khanh, trong ngoài khách sạn đều. là phóng viên, bọn họ tới đây vì Leo và Amoon.
Leo đã mặc quần áo xong, nghe vậy liền cau mày nhìn mẹ: “Mẹ, con xin lỗi.”
Tống Vân Khanh chạm vào tay cậu: “Không sao cả, bọn con không làm gì sai. Chẳng qua là đối mặt với cánh truyền thông sẽ rất phiền phức, mẹ không muốn cuộc sống yên bình của chúng ta bị quấy rầy. Lát nữa mẹ sẽ đưa bọn con đến chỗ ông nội Mạnh, bọn con cứ sống ở đó, buổi tối xong việc mẹ sẽ đến thăm bọn con. Tạm thời chúng ta đọn qua nhà ông nội Mạnh ở một thời gian, đợi nhà mới sửa xong sẽ trở về nhà mình.”
Leo khẽ gật đầu, đi vào đánh thức em gái.
Tống Vân Khanh quay lại nhờ Tử Du sắp xếp người đưa bọn trẻ đi.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
"Alo?" Tống Vân Khanh một tay nhận điện. thoại, tay kia ra hiệu cho Ny Na và Tử Du thu dọn đồ đạc giúp hai đứa nhỏ.
“Vân Khanh, là anh. Anh xin lỗi, anh không ngờ hôm qua sẽ bị chụp lại.” Giọng nói của Mộ Hi Thần vẫn trầm thấp cuốn hút như cũ, khiến trái tim Tống Vân Khanh hẫng một nhịp.
Cô không biết nên nói gì.
“Vân Khanh, anh ở dưới bãi đậu xe dưới lòng, đất, anh sẽ cho người lên đón Leo và Amoon, đưa bọn nhỏ đến biệt thự bên bờ biển. Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, không để ai tìm thấy bọn. nhỏ.” Giọng nói của Mộ Hi Thần mang theo sự chờ mong dè đặt.
Tống Vân Khanh hít sâu một hơi: “Nếu đã tới thì anh hỗ trợ dụ đám phóng viên đi hết đi. Tôi cho người đưa các con đến chỗ ông nội Mạnh. Nhà họ Mạnh rất an toàn, cũng tiện cho tôi gặp bọn nhỏ.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Mộ Hi Thần ngồi trong xe, cầm điện thoại cười khổ.
Vân Khanh nói như chém đỉnh chặt sắt, không có một chút ấm áp nào.
Thấy anh ngẩn người, Bành Việt hỏi:"Sếp?”
Mộ Hi Thần thở dài một hơi: “Xuống xe dụ tất cả phóng viên đi, bọn họ sẽ đưa hai đứa nhỏ đến nhà họ Mạnh.”
Mộ Hi Thần nói xong liền xuống xe trước, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mạnh Ngọc. Bên phía nhà họ Mạnh vẫn phải nhờ Mạnh Ngọc sắp xếp giúp một chút.
Đối với chuyện Vân Khanh và hai đứa nhỏ chuyển về ở, đương nhiên cả nhà họ Mạnh đều giơ tay chào đón.
Mộ Chính Sơ ngồi trước màn hình máy tính, kinh ngạc nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh trên màn hình.
Cậu bé kia rõ ràng là Tiểu Mộ Hi Thần!
Hi Thần có con, ít nhất cũng bốn năm tuổi! Hơn nữa còn là hai đứa, một trai một gái!
Là con ai sinh ra?
“Xét về độ tuổi, chỉ có Tống Vân Khanh là phù hợp, nhưng Tống Vân Khanh đã chết rồi, lúc cô chết cũng không có đấu hiệu mang thai. Vậy đó là cô gái nào? Chắc chắn không phải là Diệp Khinh Ngữ, nếu như bọn chúng đã có con thì sẽ không có cục điện lạnh nhạt như bây giờ.
Nhưng cô gái nào sinh cũng không quan trọng, đứa trẻ mới là quan trọng nhất.
“A Niên! A Niên! Mau tới đây!” Mộ Chính Sơ kích đọc gọi Mộ Nghỉ Niên.
Đương nhiên người kinh ngạc hơn cả Mộ Chính Sơ chính là Diệp Khinh Ngữ.
Điện thoại của cô ta rơi thẳng xuống đất.
Cậu bé trong ảnh quá giống Mộ Hi Thần, cho. dù ai nhìn thấy cũng sẽ nói đây là con trai của anh!
Nhưng mẹ của cậu là ai? Không, là mẹ của bọn chúng, cặp song sinh trai gái này!
Diệp Khinh Ngữ run rẩy nhặt điện thoại lên, nhưng sau mấy lần cũng không nhặt lên được, cô ta đứt khoát ngồi bệt xuống sàn nhà.
Là ai? Là ai mang thai con của Mộ Hi Thần? Không thế nào là Tống Vân Khanh, cô đã chết rồi! Chẳng lẽ là lúc qua lại với Tống Vân Khanh, Mộ Hi Thần còn ở bên những cô gái khác? Tống Vân Khanh chỉ là bình phong? Không, không thế nào! Nếu vậy thì khi Tống Vân Khanh chết Mộ Hi Thần sẽ không đau lòng như vậy!
Chẳng lẽ là Mân Côi?
Có khả năng! Mân Côi vẫn luôn là cô gái thân thiết nhất với Mộ Hi Thần!
Diệp Khinh Ngữ nắm chặt điện thoại, chỉ ước gì có thể bóp nát nó.
“Không! Không được! Không có sự cho phép của mình, không ai có thể sinh con cho Mộ Hi Trác và Mộ Hi Thần được! Mẹ của đứa bé nhất định phải do mình quyết định! Bọn họ không thể có con! Không thể! Không thể!”
Diệp Khinh Ngữ nhấn số điện thoại trên di động, giọng nói lạnh lùng như thể vọng tới từ địa. ngục: "Alo, tìm hai đứa bé của Mộ Hi Thần cho tôi! Xử lý bọn chúng!”
“Sáng sớm cô nổi điên gì vậy?” Giọng nói của đối phương đầy vẻ châm chọc và bất mãn.
“Anh nhe kỹ cho tôi, làm theo lời tôi nói, nếu không tôi sẽ lấy mạng của anh!” Diệp Khinh Ngữ ném mạnh điện thoại lên tường, nhìn chiếc điện thoại vỡ thành từng mảnh nhỏ, cô ta vẫn thở hồn hển, đôi mắt trợn to không có tiêu cự.
Rốt cuộc là ai sinh con của Mộ Hi Thần?
Rốt cuộc là ai?
Những cô thiên kim nhà giàu đó lần lượt lướt qua trong đầu cô ta một lần, chuyện sinh con này. cho đù muốn giấu giếm thì cũng sẽ có dấu vết để tra được. Xem ra cô ta phải điều tra hết tất cả những cô gái ngấp nghề Mộ Hi Thần một lần.
Đột nhiên, một khuôn mặt thanh tú và lạnh nhạt xuất hiện trong đầu cô ta, Skye?
"Tại sao cô Skye kia lại trông giống Tống Vân Khanh và Tư Tiểu Lâm đến thế?
Khách sạn nơi đứa trẻ kia được phát hiện là khách sạn mà Skye ở, nó thuộc sở sở hữu của tập đoàn Duệ Dật nhà bọn họ, lẽ nào đứa trẻ là con của Skye sao?
Diệp Khinh Ngữ đứng dậy, nhanh chóng lên tỉnh thần, hôm nay cô ta nhất định phải điểu tra rõ ràng rốt cuộc Skye là ai!