“Con mới mấy tuổi, suốt ngày gái này gái ng? “Vệ Tử Kiệt lạnh mặt.
Vệ Hồng Phi thờ ơ nói:" Cậu nói rồi, chuyện phụ nữ phải càng sớm càng tốt."
Bùi Tiêu Tiêu đánh đầu con trai một cái:" Nói bậy bạ gì đó!”
Vệ Tử Kiệt từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua Bùi Tiêu Tiêu: "Sau này đừng dẫn Hồng Phi đến gặp anh trai nữa, anh ấy thế nào tôi mặc kệ, nhưng anh ấy không thể làm hư con trai tôi!"
Bùi Tiêu Tiêu nhận ra có vẻ Vệ Tử Kiệt đang. tức giận, vội vàng nói: "Vâng, gần nửa năm không, để bọn họ gặp mặt rồi.”
“Tuần trước bọn con đã gặp, cậu còn bảo con mời cậu ấy ăn một bữa thịt bò bít tết." Vệ Hồng Phi lớn tiếng nói, Bùi Tiêu Tiêu muốn che miệng, cậu bé cũng không kịp.
Vệ Tử Kiệt đạp thắng xe, hai mẹ con đều nghiêng về phía trước, hoảng sợ.
Vệ Tử Kiệt suy nghĩ một chút, một câu cũng không nói, lần nữa khởi động xe.
Bùi Tiêu Tiêu rõ ràng cảm giác được tâm trạng Vệ Tử Kiệt hôm nay rất xấu.
Vừa rồi nhìn theo ánh mắt Vệ Tử Kiệt, cô ta cũng thấy được bóng người rất giống Tống Vân Khanh kia.
Không biết Vệ Tử Kiệt có nhớ tới Tống Vân Khanh hay không, nhưng nhớ tới thì sao? Tống. Vân Khanh không còn là mối đe dọa đối với cuộc sống của cô ta nữa.
Lúc biết Tống Vân Khanh chết, không biết cô ta vui đến mức nào.
Ông trời vẫn giúp đỡ cô ta, lại để cho Tống Vân
Khanh chết vào đúng lúc thích hợp như Đối tượng kết hôn của Vệ Tử Kiệt đã không còn, cho cô ta thời gian lên kế hoạch.
Sau đó, cô ta sinh con trai, làm cho địa vị của cô càng tăng thêm, cô ta gài Vệ Tử Mỹ bắt nạt mình rồi bị Vệ Tử Kiệt nhìn thấy, sau đó cô ta giả vờ bị trầm cảm nặng sau sinh, lợi dụng sự yêu thương của Vệ Tử Kiệt, thuận lợi để anh cùng cô ta gạt người nhà đi đăng ký kết hôn ở cục dân chính, đợi đến khi người nhà họ Vệ biết thì đã muộn.
Cứ như vậy, cô ta trở thành mợ Vệ dân danh chính ngôn thuận.
Năm năm qua, cô ta dùng sự thông minh tài trí của mình để tăng địa vị trong nhà của mình. Sau đó không cần phải lo lắng về số tiền nhận được từ mẹ và anh trai nữa.
Vấn đề mà tiền có thể giải quyết đều không. phải là vấn để, khi bạn có đủ tiền để chỉ phối, những lời này mới là chân lý, vấn để của cô ta trước đây là không có tiền.
Cô ta luôn là người để lại đường lui cho mình, gả vào nhà họ Vệ, làm vợ chính thức, cũng không để cho cô ta có cảm giác an toàn, cho nên mấy. năm nay cô ta cũng học đầu tư quản lý tài chính, nhập sổ khá phong phú. Đương nhiên những thứ này đều là tiền của riêng cô, chỉ phí của cô ta và anh trai đều phải tính vào nhà họ Vệ, không còn phải lo lắng nữa, cô ta cũng không hề để ý Vệ Tử Kiệt có coi thường người nhà của cô ta hay không.
Nhìn không nổi thì sao? Nhà họ Vệ là người có tiền, phải giữ thể diện, cũng không thể nháo nhào đến mức để cho người ngoài biết bọn họ không chịu nổi chứ? Vì che giấu, nhà họ Vệ phải trả tiển cho bọn họ, cho nên, mấy năm nay mẹ và anh trai đều sống không tệ.
Khuyết điểm duy nhất chính là, hai năm nay Vệ Tử Kiệt đối xử với cô ta không nhiệt tình nữa.
Sau khi sinh con xong, cho dù là khoảng thời gian cô ta giả vờ trầm cảm, chăm chỉ giảm béo, nhanh chóng làm cho cơ thể trở lại như trước kia, hơn nữa lời nói và việc làm của mẹ, hai năm đó cả nhà họ Vệ đều chú ý hết vào cô ta.
Điều này làm cô nhỏ Vệ Tử Mỹ cùng mẹ chồng Quách Linh Linh rất bất mãn.
Hai năm trước, cô ta và Vệ Tử Kiệt cùng nhau về nhà mẹ đẻ lấy đồ, bắt gặp bố chồng và mẹ cô ở cùng một chỗ.
Sau khi bố chồng nói chuyện với Vệ Tử Kiệt, Vệ Tử Kiệt không nói chuyện này cho mẹ chồng, mọi người vẫn bình an vô sự như cũ.
Chỉ là Vệ Tử Kiệt đối với cô ta và người nhà của cô ta, rõ ràng là lạnh nhạt, anh ta toàn tâm toàn ý vào việc làm ăn của công ty, nhà họ Vệ làm ăn bất động sản, mấy năm nay làm ăn càng ngày càng tốt.
Đối với chuyện của bố chồng và mẹ, Bùi Tiêu “Tiêu cũng không thèm để ý. Mẹ bao năm vẫn vậy, đổi hết người này tới người khác, mẹ ở với ai cô ta cũng không ngạc nhiên, bố chồng còn bởi vậy đối xử với cô ta rất tốt, lúc em gái của mẹ chồng làm khó cô ta, bố chồng rất bảo vệ cô ta. Chẳng qua, nhìn tuổi của bố chồng, thế mà lại ngoan ngoãn phục tùng mẹ, điều này làm cô ta vừa bội phục thủ đoạn của mẹ, lại khinh bi chỉ số thông minh của bố chồng.
Đối với sự lạnh nhạt của Vệ Tử Kiệt, cô ta cũng không quá để ý, trong nhận thức của Bùi Tiêu Tiêu, con người đầu tiên là phải sống, cho nên mạng sống rất quan trọng, tiếp theo là tiền, nhất. định phải có tiền, chỉ có tiển mới là đáng tin nhất, về phần đàn ông, kỳ thật khắp nơi đều có, chẳng qua người bây giờ trong tay cô ta có thể mang đến cho cô ta địa vị, cùng với một vài điều kiện kiếm tiền thuận lợi mà thôi.
Cho nên, đối với Vệ Tử Kiệt ở bên ngoài rong chơi, chơi bời ngắn ngủi cũng được, cô ta đều thể hiện rất rộng lượng, điều này làm cho Vệ Tử Kiệt ít nhiều có chút áy náy.
Kỳ thật, chỉ cẩn ở bên ngoài không ngoại tình rồi đưa về nhà, uy hiếp địa vị của cô ta, cô ta đều có thể mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, ghen tuông cần thiết thì vẫn phải có.
Đàn ông, chính là đê tiện! Nếu cô dính lấy anh ta, anh ta sẽ chán ngấy cô, nếu cô không để ý đến cô gái bên ngoài của anh ta, anh ta còn nói cô không yêu anh ta. Cho nên, độ này, là phải từ từ nắm chắc.
Vệ Tử Kiệt bị cô ta nắm thóp, anh ta luôn ở trong lòng bàn tay cô ta.
Bóng người vừa rồi kia, giống Tống Vân Khanh như vậy, cũng không biết Tống Vân Khanh bây giờ đầu thai chưa, cả đời này của Tống Vân Khanh thật đúng là đáng thương, chưa từng thấy thiên kim tiểu thư nào uất ức như cô.
Bùi Tiêu Tiêu nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Tử Du cùng Ni Na giúp đỡ Tống Vân Khanh cùng nhau thay quần áo cho hai đứa nhỏ, đặt vào. trong chăn, hai đứa nhỏ càng ngày càng nặng, một mình Tống Vân Khanh chăm lo hai đứa nhở là rất vất vả.
Quay lại phòng khách.
Tử Du đưa tư liệu về ba người cô bảo anh điều tra tới: Chị Vân Khanh, Hồng Hân và Trang Phỉ Nhi vừa tốt nghiệp đã vào ngân hàng đầu tư. Một năm trước Ngân hàng đầu tư kia một năm trước bị Diệp thị thu mua, trong một lần đầu tư ra nước ngoài, Diệp thị bị tổn thất, Hồng Hân và Trang Phỉ Nhỉ chịu tiếng xấu làm việc thất trách, bị đuổi việc, bị đuổi việc, hơn nữa phó tổng giám đốc của Diệp thị Diệp Khinh Ngữ trực tiếp nói ra bên ngoài là lỗi của họ, hai người này bởi vậy bị ngành nghề phong sát, vẫn không tìm được việc làm.”
Tống Vân Khanh nhìn tư liệu của hai người mỉm cười, tưởng tượng ra được hai người kia đang rất tức giận, Diệp Khinh Ngữ làm việc thật đúng là đủ tàn nhẫn. Kỳ thật điều kiện gia đình hai người bọn họ cũng không kém, chắc hẳn chịu ủy khuất lớn như vậy cũng không về nhà, là vì muốn xả giận.
"Một người khác, bối cảnh rất đơn giản, sinh viên ưu tú của đại học M, bốn năm đại học luôn nhận được học bổng toàn phần của trường, làm người khiêm tốn, danh tiếng giữa bạn học và giáo viên vô cùng tốt. Người thành phố, mẹ là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết, bố là bác sĩ, công ty thực tập là tập đoàn nhà họ Mạnh, cơ bản là công việc mới.”
Tống Vân Khanh nhìn về phía Tử Du: "Hướng Thần tra được những thứ này?
Tử Du sửng sốt: "Đúng vậy, là một cô bé vừa mới tốt nghiệp.”
Tống Vân Khanh để tư liệu của hướng thần xuống, thở dài:"Tử Du, hệ thống của cậu phải tăng cường.”
Tử Du không hiểu.
Người này, lai lịch rất lớn." Tống Vân Khanh nhìn bọn họ một cái."
“Chị Vân Khanh biết cô ấy?” Ni Na tò mò hỏi.
“Ông ngoại người này là chủ tịch tập đoàn Mạnh thị Mạnh Thiệu Nguyên, công ty niêm yết của mẹ cô, Mạnh Thái Nhiên chính là tập đoàn nhà họ Mạnh, bố cô ấy là phó viện trưởng bệnh viện số một, anh họ cô ấy là tổng giám đốc tập. đoàn nhà họ Mạnh, Mạnh Văn, anh họ thứ hai là phó tổng giám đốc Mạnh Ngọc, anh họ thứ ba là chủ nhiệm khoa ngoại trẻ tuổi nhất bệnh viện số một Mạnh Dương.”
“Oa!" Mỗi câu Tống Vân Khanh nói, Ni Na liền “oa” một tiếng, Bạch Tử Du cũng không khỏi bất động.
Khi cô ấy nói xong, Bạch Tử Du vuốt tóc mình và nói: "Tôi không thể tìm thấy những thứ này, cô ấy rất khiêm tốn ở trường đại học, thành tích của cô ấy rất cao, cô ấy có bằng kép về máy tính và tài chính."
Tống Vân Khanh mỉm cười: "Bản thân cô ấy là cao thủ máy tính, làm cho mình một bản sơ yếu lý lịch bình thường như vậy rất đễ đàng. Chứng tỏ cô ấy không muốn dùng bối cảnh nhà họ Mạnh.
Hai người gật đầu: "Ừ, có lý tưởng, có chí khít"
Tống Vân Khanh đứng lên hỏi bọn họ:
Không phải cho hai người nghỉ ba ngày sao? Sao lại làm nhiều công việc như vậy?
Hai người cùng nhau vò đầu:" Không làm việc thì không biết làm gì?
Tống Vân Khanh bật cười: "Sau này, mời ba người này vào, để các họ dẫn hai người đi chơi, phải học cách vừa làm việc vừa hưởng thụ cuộc sống.”
“Ba người này, chúng ta cần?” Tử Du hỏi.
Tống Vân Khanh gật đầu:"Yên tâm đi, mọi người sẽ trở thành cộng sự tốt.”
Đối với chuyện mà Tống Vân Khanh quyết định, hai người luôn luôn không có bất kỳ ý kiến gì.
"Đúng rồi, chị Vân Khanh, AuFon là công ty mà tập đoàn Thiên An chỉ định chúng ta hợp tác, tôi thuận tiện tra một chút. AuFon được thành lập bốn năm trước, bối cảnh tra không được, tổng giám đốc là tên Tu Quân, nghiệp vụ của bọn họ
“Tên gì cơ? Cậu nói tổng giám đốc của bọn họ tên gì?" Tống Vân Khanh đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút vội vàng nhìn Tử Du.
“Tu Quân." Tử Du đáp.
“Có ảnh không?" Giọng Tống Vân Khanh có chút vội vàng.
Tử Du lắc đầu: "Không có ảnh, vị tổng giám. đốc Tu này hầu như không xuất hiện trước công chúng, rất ít người gặp cô ấy, ngay cả AuFon, cũng chỉ có vài nhân vật ở tầng trung tâm có thể gặp cô ấy, rất bí ẩn, nghe nói đáng dấp, rất đẹp, có một hình xăm bướm ở thái đương."
Tu Quân, họ này cực kỳ hiếm thấy, trong số những người cô quen biết thì có một người.
Sẽ là cô ấy chứ? Nếu là cô ấy thì tốt biết bao. nhiêu?
Cậu vừa nói nghiệp vụ của AuFon có vấn để gì?” Tống Vân Khanh bảo Tử Du nói tiếp.
"AuFon sau khi thành lập, tuy nói nhìn qua mọi thứ đều bình thường, nhưng tôi tổng hợp mấy. năm nay nghiệp vụ của họ sửa sang lại một chút, phát hiện AuFon rất hay nhằm vào tập đoàn nhà họ Diệp, theo mấy năm nay từng bước lớn mạnh, rõ ràng hơn là, thời gian ngắn ngủi nửa năm nay, đã đoạt Diệp thị hai cái dự án lớn, kế tiếp chúng ta cần làm hợp tác, mộ chính là tập đoàn nhà họ Diệp."
Tống Vân Khanh nhíu mày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đối đầu Diệp thị.
"Ni Na, thay tôi hẹn AuEon bàn kế hoạch tiếp theo. Tử Du, đi Thiên An điều tra quan hệ giữa tổng giám đốc Tu và Diệp.” Tống Vân Khanh dặn đò hai người.
“Mối quan hệ giữa tổng giám đốc Tu và Diệp? Chị Vân Khanh, chị nghỉ ngờ bọn họ có quan hệ?" Tử Du có chút giật mình.
Tống Vân Khanh chỉ cười cười: "Trực giác nói cho tôi biết, quan hệ của họ này hẳn là không tầm thường. Thôi bỏ đi, cậu đừng tra nữa, tôi trực tiếp hỏi Diệp.”
Ni Na gọi điện thoại xong trả lời: "Chị Vân Khanh, AuEon nói mười một giờ trưa mai, tổng giám đốc Tu sẽ tới khách sạn gặp chị.
“Được, thay tôi đặt chỗ ở nhà hàng." Tống. Vân Khanh gật đầu.
"Ngày mai hai người các ngươi nếu như không có việc gì, đưa hai đứa nhỏ đến nhà họ Mạnh ải, đem hai đứa nó đưa đến nhà họ Mạnh về sau đó hai người muốn làm gì thì làm, hôm nay. muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Tống Vân Khanh nói với hai người.
"Vâng, vậy chị Vân Khanh nghỉ ngơi sớm một chút." Hai người nói ngủ ngon, rời khỏi phòng Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh trở lại phòng nhìn hai đứa nhỏ ngủ rất say.
Moon lại chen đến bên cạnh Leo, cánh tay toàn thịt nhỏ bé ôm anh trai.
Leo rất đễ bị em gái bắt nạt.
Tống Vân Khanh lắc đầu, cẩn thận tách hai đứa ra.
Moon mơ mơ màng màng đưa miệng lại gần: "Mẹ, Moon muốn hôn.”
Tống Vân Khanh hôn lên mặt con một cái, Moon hài lòng nằm xuống, lại ngủ ngon lành, tính tình yêu kiểu này luôn làm cho cô và Leo không có cách nào với nó, luôn không tự giác cho nó càng nhiều sự yêu quý, hoàn toàn không thèm để ý nó kỳ thật chính là một nhỏ hai mặt.
Dịch lại chăn của Leo, đối với con trai, Tống. Vân Khanh luôn cảm thấy mắc nợ, đứa bé này quá hiểu chuyện, lòng trách nhiệm quá nặng nề, đối với mẹ và em gái, cậu bé luôn yêu thương vô điều kiện, luôn muốn mình trở nên mạnh mẽ, bảo vệ mẹ và em gái dưới cánh tay của cậu, con trai hiểu chuyện, làm cho cô đau lòng, đều là cô làm không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ, mới làm cho đứa bé mẫn cảm như vậy, tự lập như vậy.