Thẩm Nhã Văn mang đến là một chiếc vòng, cổ bằng ngọc trai, mỗi viên đều rất tròn trĩnh, trông như một món đồ có một giá trị không. nhỏ.

Mặt dây chuyển là một viên ngọc trai đen to hơn những viên ngọc trai khác.

“Đây là món đồ mà mẹ của chị ấy để lại cho chị ấy, nó là thứ mà chị ấy yêu thích nhất, em nghĩ chị ấy cũng muốn anh giữ đồ vật này.” Thẩm Nhã Văn đưa chiếc dây chuyển cho Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần nhận lấy dây chuyền, biết đây là di vật của Tống Lan Nhược, lúc đó Vân Khanh còn nhỏ, nên chắc không có ấn tượng gì với vật này. Nhưng, dù sao cũng là đồ vật của mẹ Vân Khanh, tìm về một ít cũng tốt.

Anh đem dây chuyển để lại trong hộp: “Cảm. ơn cô! Tôi sẽ giữ nó thay Vân Khanh.”

Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ vàng: “Đây là thẻ vàng của trang sức Van Cleef, nếu cô Thẩm và bà Thẩm có cần trang sức gì thì cứ đến đó, chỉ cần đưa tấm thẻ này cho nhân viên là được, không cần trả tiền.”

Ánh mắt của Thẩm Nhã Văn sáng lên, nhận lấy tấm thẻ vuốt v e vài cái, nhẹ nhàng để lên bàn: "Không cần, anh rể, lúc trước là em không hiểu chuyện, thường xuyên chọc chị ấy tức giận, bây giờ em rất hối hận, lại không còn cơ hội để có thể xin lỗi chị ấy, có thể vì chị ấy vì anh, làm được chuyện gì, em cũng cảm thấy an lòng.”

Nói xong nhìn Mộ Hi Thần một chút, gượng. cười trong nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau lòng: “ Không còn chuyện gì nữa thì em xin đi trước, anh rể anh cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nói xong cô xoay người đi ra cửa.

Mộ Hi Thần sải bước đuổi theo: “Gia Thụy, giúp tôi đưa cô Thẩm trở về.”

“Không cần đâu anh rể, em tự về được.”

"Vâng, tổng giám đốc Mộ, cô Thẩm mời!” Lâm Gia Thụy đã đứng bên cạnh Thẩm Nhã Vân.

Thẩm Nhã Vân cười dịu đàng ngoan ngoãn: “ Vậy, em cảm ơn anh rể!”

Ánh mắt của Mộ Hi Thần nhìn theo bóng lưng, của cô ta, nhìn cô ta đi vào thang máy.

“Hi Thần, chúng ta đi ăn cơm đi.” Diệp Khinh Ngữ kìm nén sự tức giận và ghen tị ở trong, lòng.

"Hả? Cô vẫn còn chưa đi?” Mộ Hi Thần xoay. người, nhìn Diệp Khinh Ngữ ngạc nhiên. Diệp Khinh Ngữ mím môi mỉm cười: “Em chờ anh cùng nhau đi ăn cơm, anh luôn ăn uống thất thường, chuyện này làm sao có thể được? Dù bận rộn đến đâu cũng phải chăm sóc thân thể!”

Lông mày Mộ Hi Thần cau lại, đi vào trong. phòng: “Hôm nay tôi không muốn ăn, hôm khác đi, tôi sẽ mời cô.”

Diệp Khinh Ngữ cùng anh đi vào trong phòng.

Bành Việt nhỏ giọng nói với Hoa Xán: “Dạo này đại ca dùng mỹ nam kế càng ngày càng thông thạo!”

Hoa Xán dùng vai đụng anh một cái, trừng, mắt anh, ra hiệu cho anh nói năng cẩn thận lại.

Bành Việt lè lưỡi.

Ánh mắt Diệp Khinh Ngữ rơi vào dây chuyển bằng ngọc trai trên tay Mộ Hi Thần, đây là đồ trang sức của phụ nữ, nhìn vào thì cũng biết đó là của ai.

Nhìn Mộ Hi Thần dùng ánh mắt hoài niệm ngắm nghía nó, Diệp Khinh Ngữ không nén được. lửa giận trong lòng: “Hi Thần, hơn ba năm rồi, rốt cuộc làm thế nào thì anh mới có thể buông bỏ nó? Buông tha cho chính anh đi, cô ta không đáng để anh phải làm như vậy!”

Mộ Hi Thần ngầng đầu, nhìn Diệp Khinh Ngữ rưng rưng nước mắt: “Tôi không thể buông xuống được.”

“Vậy còn em thì sao? Hi Thần, đáng lẽ trước. đây anh và em đã ở bên nhau rất vui vẻ, là cô ta nhân cơ hội em không ở đây, xông vào quan hệ của chúng ta, Được Các người nhịn không được, em có thể hiểu, cô ta đối với em quá đáng như vậy, đẩy em xuống cầu thang, em cũng có thể tha thứ. cho cô ta, còn bây giờ cô ta đã chết rồi, anh vẫn muốn giữ cô ta ở trong lòng như thế này sao? Hi Thần, vậy em ở đâu? Em đối với anh rất tốt, nỗ lực của em anh một chút cũng không nhìn thấy sao? Tình yêu của chúng ta từ nhỏ đến lớn, anh cũng không quan tâm sao? Vì một người phụ nữ mà anh chỉ quen biết có nửa năm, anh liền biến thành như vậy, vì sao? Rốt cuộc là anh muốn em làm thế nào? Hả? Anh nói đi, anh muốn em làm như thế nào, anh mới có thể trở về?” Diệp Khinh Ngữ trở nên kích động.

Ánh mắt Mộ Hi Thần bình lặng nhìn Diệp Khinh Ngữ đang kích động.

Một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp như vậy, bây giờ lại đẩy nước mắt, mảnh mai động lòng. người, làm người ta thương thương yêu yêu.

Đúng vậy, đàn ông sẽ tin một khuôn mặt như vậy, bất kể cô ấy nói gì, đó là một khuôn mặt vô hại, khiến cho người ta tin cậy.

“Khinh Ngữ.” Mộ Hi Thần nhẹ nhàng nói.

Diệp Khinh Ngữ nước mắt rưng rưng nhìn anh.

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, năm đó thật sự là Vân Khanh đẩy cô xuống lầu sao?”

Diệp Khinh Ngữ cắn môi, nước mắt trải dài trên má: “Hi Thần, anh muốn em trả lời bao nhiêu lần nữa đây? Là cô ta chán ghét sự tồn tại của em, mới đẩy em xuống cầu thang, cô ta nói cô ta hận em! Mẹ của em và bố của anh đã chính mắt nhìn thấy, còn có thím Trương, thím Trương cũng. có thể làm chứng, năm đó, không phải anh đã nghe thấy hết rồi sao?”

Ánh mắt của Mộ Hi Thần càng thêm lạnh lùng nhìn cô: “Được, tôi hy vọng tất cả chuyện này đều là sự thật, từ sự việc kia thím Trương liền xin nghỉ, nhưng tôi đã đến nhà của bà ấy nhưng,

không tìm được bà ấy, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, tôi phải hỏi trực tiếp bà ấy, nhất định phải xác định được bà ấy nói là sự thật!”

Diệp Khinh Ngữ chợt đứng lên: “Hi Thần! Anh nghỉ ngờ em đổ oan cho Tống vân Khanh? Được! Anh đi điều tra đi, đi điều tra là được rồi! Chỉ là, cô ấy đã không còn ở đây, tại sao anh vẫn muốn giày vò chính bản thân mình? Điều đó có đáng giá sao?”

Mộ Hi Thần từ từ đứng dậy, giọng nói bình tĩnh: “Đáng gía! Là tôi có lỗi với cô ấy! Tôi cũng sẽ làm cho những ai có lỗi với cô ấy đều phải trả một cái giá đắt!”

Trong lòng Diệp Khinh Ngữ căng thẳng, xoay người đi ra ngoài: “Hi Thần, anh vẫn luôn làm vụn vỡ trái tìm em.”

Ánh mắt của Mộ Hi Thần nhìn theo cô ta rời đi, sắc mặt lạnh lẽo.

Diệp Khinh Ngữ xuống bãi đỗ xe, ngồi trong xe tức giận đến mức đập vô lăng, lấy điện thoại ra gọi: “Tìm được thím Trương, khống chế cả nhà của bà ta lại, nếu cần thiết thì bịt miệng bọn họ lại!”

Giá cổ phiếu của tập đoàn truyền thông nhà họ Tống vẫn luôn giảm.

Công ty Ảnh Thị trực thuộc tập đoàn truyền thông nhà họ Tống ngày càng sa sút, một số nghệ sĩnổi tiếng lần lượt đi ăn máng khác, những người không nổi tiếng cũng bắt đầu tìm đường đi riêng, những tin tức tiêu cực liên tục nổ ra, giá cổ phiếu một đường đi xuống.

May mắn là Thẩm Nghị đã không ngừng làm suy yếu sức mạnh của tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, phần lớn số tiền đã được chuyển sang, các ngành nghề khác.

Ông ta không thể thay đổi tên tập đoàn nhà họ Tống thành tập đoàn nhà họ Thẩm, mà luôn để ập đoàn nhà họ Tống trên danh nghĩa ông, đối với ông chuyện này là chuyện không thể tha thứ được, bây giờ Tống Vân Khanh cũng không còn ở đây nữa, nhưng ông ta vẫn không có quyền lực để thay đổi tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, mấy người cổ đông già sắp chết kia đều đang nhìn chằm chằm vào ông.

Chẳng qua, tuy là ông đã chuyển đi một khoản tài sản lớn, nhưng sự chèn ép của Tập đoàn nhà họ Diệp cũng khiến ông không thở nổi, cổ phiếu giảm sút cũng khiến các cổ đông cảm thấy bất. mãn, tập đoàn truyền thông nhà họ Tống càng. ngày càng kém lạc quan.

Đang lúc Thẩm Nghị hết đường xoay xở, thì Lâm Gia Thụy trợ lý đặc biệt của tập đoàn quốc tế. RS đã gửi tới một bản hợp đồng, Mộ Hi Thần sẵn sàng đầu tư vào tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, điều này khiến Thẩm Nghị vui mừng khôn xiết, Mộ Hi Thần trở thành cổ đông của tập đoàn

nhà họ Tống, vậy ông ta sẽ không sợ sự chèn ép của tập đoàn nhà họ Diệp. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hiện tạo chỉ cần chờ giải tỏa tài khoản của đi sản là được rồi.

Mộ Hi Thần rót vốn, pha loãng cổ phần của tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, cũng tạm. thời ổn định lại tình trạng của tập đoàn truyền thông nhà họ Tống.

Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn cảm thấy rằng. cuối cùng họ đã tìm được phương pháp lấy lòng. Mộ Hi Thần, liên tiếp trả lại đi vật của mẹ Tống. Vân Khanh cho Mộ Hi Thần, cũng kiên quyết không nhận đền bù từ Mộ Hi Thần, làm cho Mộ Hi Thần rất cảm động, và ngay cả những người của tập đoàn quốc tế RS cũng trở nên lịch sự với cô Thẩm.

Diệp Khinh Ngữ rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được.

Trong nháy mắt, đến cuối năm.

Mấy ngày nay Mộ Hi Thần đều ở trong Không Thành, hằng năm vào những ngày này anh đều làm như vậy, luôn có vài ngày, anh uống rượu. không ngừng, say rồi ngủ, tỉnh dậy lại uống, uống. lại say.

Bốn người đặc trợ thay phiên nhau làm nhiệm vụ, không ai được phép đến gần anh, càng không để cho kẻ nào có cơ hội phong ấn ký ức hay làm tổn thương đến anh.

Đây là thời điểm anh yếu ớt nhất trong một năm.

Mạnh Ngọc luôn thở dài, mặc kệ anh, dặn dò cấp dưới chiếu cố anh.

Nỗi đau này, không ai có thể thay thế anh, ai cũng không thể khuyên được.

Chính lúc này Tống Vân Khanh rời khỏi anh.

Tống Vân Khanh chết đi, đường như đã mang theo trái tìm của anh đi.

Anh nhốt chính mình lại, không nghe cũng, không nhìn, giống như một con chó sói, bị thương, ẩn mình li3m vết thương của bản thân.

Khi Rose tiến vào, Lâm Gia Thụy nhíu. mày.

Rose đương nhiên biết quy tắc, thấp giọng. nói: “Phi Trì đã tìm được thím Trương, người đã được đưa đến đây rồi, anh có thể đi xin chỉ thị được không, bây giờ hay mấy ngày nữa gặp mặt”

Lâm Gia Thụy sửng sốt, bọn họ đã tìm thím Trương khoảng bốn năm nay, đều không có chút hy vọng nào, không nghĩ đến, Phí Trì lại có thể tìm được.

Lâm Gia Thụy gật đầu: “Được, tôi đi vào hỏi một chút.”

Hôm nay Mộ Hi Thần không uống rượu, anh đã thử dùng rượu gây tê cho chính mình, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Bốn năm nay, loại đau lòng này mỗi giây mỗi phút đều giày vò anh, kể cả khi anh say nhưng anh vẫn rất thanh tỉnh.

Một chút tung tích của Vân Khanh cũng không có, cho dù là scandal của anh bay khắp nơi, hay là lời thổ lộ thâm tình của anh, nhưng cũng không có chút hổi âm nào.

Phòng ở Tình Xuyên, vẫn giữ nguyên được hình dáng của lúc trước, người ta quét đọn hằng ngày, nhưng anh cũng không đám ở lâu, khắp mọi

nơi đều có hình bóng của Vân Khanh, trong không khí đều là hơi thở của cô, mỗi lần anh trở về, anh cũng đều muốn khóc.

Thẩm Nhã Văn đưa cho anh những đồ vật của Vân Khanh, anh đã đặt chúng ở trong phòng của bọn họ từng thứ một.

Những vật kia, là những thứ mà Ngô Mạn Lệ đã cướp đi của Vân Khanh.

Mỗi lần anh cầm chúng, anh lại tưởng tượng ra rằng năm đó, những món đồ trang sức này, cô bị tủi thân và ngược đãi rất nhiều.

Cô đã có một trái tỉm rất mạnh mẽ, mới có thể sống sót qua một năm lại một năm, nghĩ đến Thẩm Nghị và Vệ Đồng Phủ đã đối xử với cô, lòng. của anh nóng như lửa đốt.

Bành Việt từng hỏi anh, vì sao không dứt khoát mà lật đổ bọn họ.

Anh sẽ không để cho bọn họ sụp đổ, cũng sẽ không để cho bọn họ vui vẻ, anh muốn giữ lại bọn họ, vì Vân Khanh mà giữ lại, đó là việc của chính cô ấy, anh cũng tin tưởng rằng cô ấy sẽ dùng bản lĩnh của mình để đoạt lại tất cả.

Anh sẽ giúp cô trông coi, không để tập đoàn nhà họ Diệp ăn hết, cũng không khiến Thẩm Nghị làm lớn hơn, giữ nguyên hình dạng lúc trước, để cô trở về sẽ đích thân đoạt lại tất cả những gì thuộc về cô.

Vào ngày mà sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tống Vân Khanh cũng chính là ngày mà tài sản thừa kế do ông nội và mẹ cô để lại cho cô được mở ra.

Thẩm Nghị lấy cái chết của Tống Vân Khanh làm lý do, để yêu cầu em gái của cô thừa kế. Nhưng đâu ai biết được, Tống Lan Nhược đưa ra quyết định bổ sung về quyền thừa kế đó, nếu như chính bản thân Tống Vân Khanh không thể sử dụng được nó, thì ở lúc Tống Vân Khanh ba mươi tuổi, khoản thừa kế sẽ tự động được chuyển thành quỹ từ thiện, trên đanh nghĩa ông cháu ba người nhà họ Tống dùng cho giáo dục từ thiện và chữa trị cho trẻ em mắc bệnh bẩm sinh.

Quy định này khiến Thẩm Nghị rất tức ông ta cảm thấy mình bị bố con nhà Tống Triết Thánh đùa giỡn, tức giận đến nỗi đâm đơn kiện.

Tuy nhiên, cho đù đó là di chúc của Tống "Triết Thánh hay là di chúc bổ sung của Tống Lan Nhược, thì công lý ở nơi công lý, công ty luật được ủy thác và tổ chức ủy thác thậm chí là những tổ chức hàng đầu trong ngành, cho dù thế nào, bọn họ sẽ không có được dù chỉ là một lợi ích nhỏ nhất.

Mộ Hi Thần luôn phái người nhìn chảm chằm vào nhà họ Thẩm và luật sư Sở Sự Vụ, anh luôn hy vọng là Vân Khanh có thể về nhà, cho dù cô không tha thứ cho anh, cô cũng phải về để nhận sự ủy thác của ông ngoại và mẹ phải không?

Nhưng mà, người của anh không có phát hiện ra điều gì, không có Tống Vân Khanh, sợ rằng người ủy thác của Tống Vân Khanh có xuất hiện

Mộ Hi Thần đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như "Thẩm Nghị lấy mận đổi đào, anh sẽ ra tay, bằng. mọi giá anh phải bảo vệ được quyền lợi của Vân Khanh, dù sao, anh là chồng hợp pháp của Vân Khanh, so với bất kỳ ai thì anh có thể thực hiện dễ hơn.

Nhưng khi nghe được tin như vậy, anh không khỏi vô cùng ngưỡng mộ ông cụ có tầm nhìn xa như vậy, cảm ơn ông đã làm tất cả vì Vân Khanh.

Ông cụ và ông nội và ông cụ nhà họ Mạnh có mối quan hệ rất thân thiết, ông cụ nhà họ Mạnh cũng coi vân Khanh như cháu gái của mình, nhưng ông nội, đường như không có ấn tượng tốt về nhà họ Tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play