Uyển Như cười nói. "Ý kiến hay đó. Bạch Tiếu chơi chứ?"
"Chỉ cần công chúa thích thì ta cũng sẽ chơi."
"Thế được rồi, ta kêu người hầu mang vật liệu để chúng ta làm diều đi."
*Cơ Hạ
Hạo Khiêm từ nãy giờ đi cùng Tinh Mỹ thì cứ cười tủm tỉm không thôi.
Tinh Mỹ nói. "Thái tử, ở đây là vườn của cung đúng không?"
"Đúng rồi ở đây quanh năm suốt tháng đều có hoa quả để ăn. Không những thế ở đây thường được nuôi chim chóc và vài con vật nhỏ."
Mới nói thì một con thỏ trắng nhảy ra từ bụi cây nhảy đến chân Tinh Mỹ. Hạo Khiêm thấy thỏ liền nói.
"Cô nương có thể vuốt ve nó thoải mái."
"Đa tạ thái tử."
Nàng ẵm con thỏ vào lòng mình nói.
"Con thỏ này dễ thương thật đấy. Lại còn rất ngoan để im tiện thiếp cưng nựng nữa chứ."
"Nhưng sao đáng yêu bằng cô nương được."
Tai của Tinh Mỹ đã đỏ dần nên rồi quay ra nhìn Hạo Khiêm. Hai người nhìn nhau không chợp mắt.
*Tẩm cung của công chúa.
Uyển Như vứt một cái bọc giấy xuống nói. "Cái này khó quá à. Ta không làm được."
Trên bàn đã la liệt những cái diều xiên xọ bị hỏng chỗ này bị vá chỗ kia. Bạch Tiếu an ủi.
"Không sao, ta sẽ làm cái khác cho người."
"Nhưng ta muốn tự làm cơ. Ta không tin mình lại không làm được một cái diều cỏn con."
Đan Hồng đã hoàn thành con diều từ lâu, nhìn trong đống con diều hỏng thì thấy một cái trông có vẻ sửa được nói.
"Công chúa, ta thấy cái này có thể sửa được. Người cho ta sửa nhé."
"Được thôi, ngươi sửa đi."
Đan Hồng lại cặm cụi làm tiếp. Lúc này Uyển Như thấy con diều của Bạch Tiếu vẫn còn thiếu vài họa tiết nói.
"Bạch Tiếu, người cho vẽ vài cái vào con diều của người nhé."
"Nếu người muốn."
Nàng quyết định trổ tài vẽ một con bướm, còn chưa kịp vẽ xong thì Đan Hồng nói.
"Công chúa, xong rồi này."
Nàng cứ thế để mực nhỏ xuống luôn con bướm. Đan Hồng hoảng hốt nói.
"Công chúa... ta xin lỗi, con bướm của người."
Nàng nhìn com bướm rồi nói. "Không sao, ta cũng chưa vẽ xong. Mà người sửa diều hay thật đó, như vậy mà cũng sửa được."
Đan Hồng liền vui vẻ lại lấy diều đưa cho nàng. Nàng đặt bút xuống, nhận lấy con diều nói.
"Đẹp quá. Bây giờ rất nhiều gió chúng ta ra ngoài đi."
Ba người đi ra ngoài cùng thả diều. Uyển Như và đại tiểu thư Lan mới có mất phút đã làm diều bay lên. Còn Bạch Tiếu vậy mà lại không biết thả diều. Nàng thấy vậy đưa diều cho Đan Hồng cầm nói.
"Cầm hộ ta."
Rồi đi đến bên cạnh Bạch Tiếu nói.
"Người không biết chơi sao?"
"Thật hổ thẹn với công chúa, có lẽ ta không chơi cùng người được rồi."
Bạch Tiếu quay người rời đi, Uyển Như trong vô thức cầm lấy tay Bạch Tiếu.
Hắn quay lại đằng sau nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau nhưng nó chỉ xuyên vào trái tim một người nặng lòng. Người còn lại thì chẳng chút rung động.
END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT