Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 44: Các vị, hẹn tái kiến! Tối nay ta phải đi rồi!


1 tuần

trướctiếp

"Tống Hàn Thanh." Có người thiếu đạo đức cao giọng hỏi hắn: "Làm người đầu tiên bị loại trừ, cảm giác thế nào?"

Tống Hàn Thanh vừa bị Truyền Tống Trận đưa ra, nghe vậy lập tức đen mặt.

Cùng hắn ra ngoài còn có Sở Hành Chi, so với bộ dáng âm trắc của Tống Hàn Thanh, Sở Hành Chi lại cao hứng hơn nhiều. Khỏi phải hỏi cũng biết, đơn giản là vì hắn có thể kéo theo đại đệ tử của Nguyệt Thanh Tông chôn cùng, tâm tình hắn rất tốt nha.

Nguyệt Thanh Tông thực lực không yếu, Tống Hàn Thanh làm đệ tử thủ tịch, phàm là cho hắn một vị trí thích hợp, chỉ một tay Ngũ Hành trận thôi nhóm phù tu cũng có thể quậy đục nước. Nhưng tiền đề là, hắn không bị đâm sau lưng kìa --

Tưởng tượng đến việc mình bị loại trừ do bị đâm sau lưng, Tống Hàn Thanh không nhịn được quay đầu đấm một quyền vào mặt Sở Hành Chi.

Sở Hành Chi nhanh nhẹn ngửa đầu, tránh thoát một đòn này, sau đó bày ra bộ dáng anh em tốt hỏi: "Ngươi đánh ta làm gì? Là Diệp Kiều sai sử, ta cũng là bị nàng uy hiếp. Không bằng như vậy, chờ bí cảnh lần sau, chúng ta hợp tác xử lí Diệp Kiều, thế nào?"

Tống Hàn Thanh: "Lăn."

Hắn còn tin Sở Hành Chi nữa thì chính là cẩu.

Xô xát nhỏ này của hai người tự nhiên không tránh thoát mắt sắc của khán giả, một đám người thấy thế hết sức vui mừng.

"Đáng thương, trước kia đại bỉ cũng không xảy ra tình huống này a, một người chịu khổ bị đâm sau lưng, một kẻ chịu khổ bị đập đan vào đầu."

"Không có việc gì, không có việc gì, mới có trận đầu thôi, kế tiếp còn có vài trận nữa kìa, sớm hay muộn chúng ta cũng có thể lấy lại thể diện!"

"Cười chết ta, Sở Hành Chi thật là ngu ngốc, không thấy Nguyệt Thanh Tông người ta muốn đánh chết ngươi sao?"

"Sư phụ." Tống Hàn Thanh mím môi, ủ rũ cụp đuôi đi đến bên cạnh Vân Ngân, hắn xác thật là ngoài ý muốn, ngày đầu tiên ai cũng không ngờ lại bị loại bằng cách này.

Vân Ngân đứng lên, nhìn chằm chằm hình ảnh từ đá lưu ảnh thạch chiếu ra, có chút thất thần. Nghĩ tới dáng vẻ không chút lưu luyến nào của Diệp Kiều. Vân Ngân cũng không hối hận vì quyết định ngày đó, một đệ tử thường thường cùng với một đệ tử thiên phú dị bẩm, còn cần phải do dự lựa chọn sao? Chỉ là không nghĩ tới Diệp Kiều lại có thể quyết tuyệt như vậy. Mà hiện tại đại đệ tử mình đắc ý nhất bị đào thải, bảo ông ta không tức giận khẳng định là giả. Chuyện này tương đương với việc đánh vào thể diện của Nguyệt Thanh Tông rồi!

Thậm chí Vân Ngân cảm thấy có lẽ tên đệ tử này là đang trả thù mình trước kia làm lơ nàng, ông ta ngồi trở về, bình ổn cảm xúc, quyết định chờ Diệp Kiều ra ngoài rồi nói chuyện tử tế với nàng.

* * *

Cùng lúc đó, mấy thân truyền Thành Phong Tông cũng đang nhanh chóng bao vây diệt trừ yêu thú, nhận được tin hai thân truyền bị loại, tất cả mọi người đều không thể tin được.

"Người thứ nhất bị đào thải vậy mà lại không phải Diệp Kiều của Trường Minh Tông kia sao?"

Tuy Tần Hoài không rõ hai tông đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Hành Chi tại sao lại bị đào thải vậy? Ở trong bí cảnh này, kiếm tu không phải là như cá gặp nước sao? Hắn quá chấn kinh rồi, thế cho nên thiếu chút nữa đã phân tâm để cho yêu thú đánh lén.

Đoạn Hoành Đao bất mãn: "Chuyên tâm đi đại sư huynh."

"Ai bị đào thải đầu tiên cũng được, riêng Diệp Kiều thì không." Hắn trợn trắng mắt, chắc chắn: "Không chừng hai người này bị đào thải còn có bút tích của Diệp Kiều đấy."

Đoạn Hoành Đao vĩnh viễn tin tưởng vào năng lực gây chuyện của Diệp Kiều, Trường Minh Tông tựa hồ cũng không tính toán tranh thứ tự xếp hạng này, thậm chí còn có loại cảm giác 'ta thèm vào', một khi đã như vậy, vừa bắt đầu Diệp Kiều đã làm ra chuyện như vậy cũng không quá kinh ngạc.

Cũng không biết nàng lại dùng biện pháp thiếu đạo đức gì, lập tức loại trừ hai tu sĩ Kim Đan kỳ, thật không thể tưởng tượng.

Tần Hoài lưu loát thu kiếm: "Rồi rồi rồi, tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ." Hắn không sao cả: "Dù sao chúng ta cũng phải đoạt vị trí đệ nhất."

Hiện tại đối thủ duy nhất của họ chính là Vấn Kiếm Tông.

"Ngươi đều đã nói như vậy, nếu đụng phải Trường Minh Tông cũng thuận tay giải quyết đi." Nghĩ nghĩ, Tần Hoài vẫn là không dám coi thường.

Một lần, hai lần cũng thôi đi, có thể là Đoạn Hoành Đao não tàn. Nhưng đến bây giờ mà tiểu sư đệ vẫn liên tiếp nhắc tới tên Diệp Kiều, vạn nhất người này là biến số thì phải làm sao bây giờ? Vẫn là giải quyết trước mới tốt. Dù sao đào thải thêm mấy thân truyền đối tông bọn họ cũng đều có lợi.

Tống Hàn Thanh bị loại trừ, lúc này Vân Thước hẳn là đang bận rộn chuyện yêu đương với Diệp Thanh Hàn, dẫn tới Nguyệt Thanh Tông xếp hạng ở vị trí số 3.

Tiết Dư xem xét bảng xếp hạng, nhìn thấy số yêu thú của tông mình là 53, hắn lập tức thu hồi ngọc giản, muốn quên đi con số mất mặt kia: "Nói thực ra, ta cảm thấy tốc độ phá kính của vị sư muội Nguyệt Thanh Tông kia có chút bất thường."

Những lời này hắn muốn nói từ sớm, nửa năm thời gian đã đạt Kim Đan, phóng mắt khắp Tu chân giới đều tìm không thấy ai so được với nàng ta.

"Trước kia linh căn của nàng bị hao tổn. Sau hẳn là đã được trị hết." Diệp Kiều sờ sờ cằm.

Tiết Dư trầm ngâm một lát sau, không chút khách khí nói: "Loại tình huống này hoặc là phục dược hoặc là gặp được cơ duyên nào đó."

Diệp Kiều muốn nói lại thôi. Nàng kỳ thật cũng có suy nghĩ này. Nói không chừng có Yêu Vương, Ma Tôn nào đó chủ động kí khế ước với đối phương. Không nói giỡn, nàng nghiêm túc.

Nữ chủ có vận đào hoa gì nàng cũng đều chẳng thấy lạ. Lập khế ước là cảnh giới cao mang cảnh giới thấp, nếu thú khế ước cường đại thì hoàn toàn có thể dựa vào việc ôm đùi nó để thăng thực lực.

Nói tới cái này, Diệp Kiều nghĩ đến thú khế ước của mình liền thở dài. Cho tới nay nàng vẫn không biết KFC là chủng loại gì, sau khi lông tơ màu đỏ rụng đi lại mọc ra lông chim màu đỏ lửa, nhìn còn có vẻ rất xinh đẹp.

Hai người vì để bảo vệ bản thân, vẫn là quyết định đi tìm được ba người khác, bằng không vạn nhất thật sự gặp phải Diệp Thanh Hàn, bọn họ liền xong đời rồi. Nhưng mà bọn họ tìm suốt một ngày đường, mới chỉ tìm được một mình Minh Huyền.

Diệp Kiều tò mò: "Đại sư huynh cùng tứ sư huynh đâu?"

Minh Huyền nhún vai: "Từ lúc tiến vào bí cảnh ta đã không thấy Mộc Trọng Hi, đại sư huynh thì đi giết yêu thú."

Tuy Chu Hành Vân cảm thấy không có gì hy vọng, nhưng con số 53 này làm người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế như hắn cảm thấy không chịu nổi, hắn xách theo kiếm nhất định phải đi giết được 100 yêu thú.

Ở trong bí cảnh, vô luận là ai đi lạc đều không phải chuyện tốt, có điều Chu Hành Vân đủ mạnh mẽ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, Diệp Kiều yên lòng.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Ba người cùng nhau đi, cảm giác an toàn tốt xấu gì cũng gia tăng không ít. Lúc này Minh Huyền mới nhớ tới hỏi chính sự, hắn cười tủm tỉm chia sẻ cho hai sư đệ sư muội một tin tức tốt: "Tống Hàn Thanh cùng Sở Hành Chi ngày đầu tiên đã bị đào thải."

Hai người kia đều không phải thứ tốt, Minh Huyền nhìn thấy họ bị đào thải trừ bỏ kinh ngạc, còn vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Kiều: "Biết rồi."

Nàng chỉ chỉ chính mình: "Ta làm."

Minh Huyền: "Hả?"

Hắn ngơ ngác chớp mắt, mãi không thể lấy lại tinh thần.

Tiết Dư vỗ vỗ tay: "Các vị, có người lại đây." Thần thức của hắn rất mạnh mẽ, dễ dàng tra xét những hơi thở xa lạ xung quanh.

Hắn khẽ hạ giọng: "Hai Kim Đan." Nếu là kiếm tu liền không xong.

Trong đại bí cảnh chạm trán tu si khác là chuyện hết sức bình thường, trước đó Minh Huyền đi theo đại sư huynh thật ra cũng không sợ gì cả, nhưng hiện tại tiểu sư muội là Trúc Cơ, tam sư đệ là đan tu, người duy nhất có chút sức chiến đấu đại khái chính là chính mình đi?

Sau khi Tần Hoài nhìn thấy tông phục màu đỏ, liền biết xuất hiện ở chỗ này là ai, lúc tiểu sư đệ dùng thần thức tìm được nơi này có người, hắn lập tức chạy tới xem xét. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, thật sự đụng phải thân truyền Trường Minh Tông.

Tần Hoài lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, nhếch môi, nhìn phía Diệp Kiều: "Ngươi chính là Diệp Kiều mà tên sư đệ không biết cố gắng của ta mỗi ngày đều treo bên miệng kia?"

- - xem tư thế này, người tới không có ý tốt a.

"Các huynh giao thân phận bài ra đây." Diệp Kiều không để ý tới hắn, đôi mắt nheo lại, sau khi phân tích tình hình, nhanh chóng nói: "Chờ một lát ta sẽ quay trở về cứu các huynh."

Một Trúc Cơ sơ kỳ dõng dạc nói sẽ trở về cứu hai Kim Đan? Làm sao dám a.

"Được."

Mấu chốt lày hai người vậy mà lại tin. Điên rồi!

Trưởng lão Thành Phong Tông thấy một màn như vậy không khỏi bật cười: "Thật là hiếm có."

Hiếm có thân truyền lại có thể tín nhiệm lẫn nhau như vậy, nói là đoàn đội chiến, nhưng thực tế đều là đơn đả độc đấu. Tuy rằng không biết tại sao nàng lại tự tin như vậy, nhưng sự tín nhiệm lẫn nhau giữa mấy thân truyền này quả thật đáng giá để người ta phải hâm mộ.

Sau khi hai người đem thân phận bài giao cho Diệp Kiều, Tần Hoài rất có hứng thú câu môi: "Một tu sĩ Trúc Cơ mà dám bảo quản thân phận bài?"

Là vô tri, hay là Diệp Kiều này thực sự có bản lĩnh gì?

Diệp Kiều nhìn hắn hỏi: "Ta hẳn là không đắc tội các ngươi đi?"

Trước đó, nàng cùng Đoạn Hoành Đao ở chung một chỗ trong bí cảnh bên trong còn khá tốt a.

"Đương nhiên không có. Nhưng, vì tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngươi vẫn nên bị loại trừ thì hơn." Nói đoạn thanh kiếm trong tay Tần Hoài đã chỉ thẳng vào mặt Diệp Kiều.

"Ta sai rồi." Diệp Kiều quyết đoán nhận sai, liếc mắt nhìn Minh Huyền lặng lẽ kết ấn thủ thế, nàng lập tức lựa chọn kéo dài thời gian: "Nếu không thì chúng ta lại thương lượng một chút?"

Nàng cũng biết vẽ bùa, nên vừa nhìn liền nhận ra Minh Huyền đang bày trận. Không nghĩ tới nhị sư huynh còn biết bày trận a. Diệp Kiều có chút kinh ngạc.

Tần Hoài lộ ra nụt cười lạnh: "Hôm nay ngươi chết chắc rồi."

Hắn giơ tay bóng kiếm một phân thành hai, khí thế giống như vạn quân đâm về phía ba người. Từ trước đến nay bộ dáng Minh Huyền luôn cà lơ phất phơ, hiếm thấy nghiêm túc lên, bùa chú trên đầu ngón tay tung bay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vứt ra bốn tấm phù ấn, kim sắc quang mang từ mặt đất dâng lên, hình thành gông xiềng bốn phía, bao vậy chặt chẽ Tần Hoài tại chỗ.

- - Tứ phương trận.

Có thể trong thời gian ngắn ngủi khống chế được đối phương, so giam cầm phù phức tạp, thứ này yêu cầu thời gian nhất định để bày trận.

Sắc mặt Tần Hoài đen lại. Hắn đã quên còn có một tên phù tu vướng bận ơ đây.

Nhìn thấy Tần Hoài bị vây khốn, Diệp Kiều lập tức sửa miệng: "Hắc, ta không sai."

Tần Hoài: "..."

Tiểu sư đệ nói đúng, người này quả nhiên là đáng ghét!

Minh Huyền lời ít mà ý nhiều nói: "Đi mau. Đừng dây dưa."

Diệp Kiều nghe vậy không có do dự, cầm thân phận bài của hai sư huynh nhà mình nhấc chân bỏ chạy.

Đoạn Hoành Đao nhìn thấy Diệp Kiều, lương tâm giãy giụa một lát, nhưng trong lúc đại bỉ, thủ hạ lưu tình với đối thủ chính là hại mình. Thiếu niên cầm một bó dây thừng trói tiên trong tay, đánh thẳng về phía Diệp Kiều.

Kim Đan đối đầu với Trúc Cơ, cho dù là một khí tu, tốc độ vẫn nhanh hơn Diệp Kiều, trước đó nàng có thể đánh lén Tống Hàn Thanh hoàn toàn dựa sấn lợi thế bất ngờ.

Dây thừng trói tiên quỷ quyệt tựa như linh xà xuyên qua Minh Huyền, mắt thấy tiểu sư muội sắp bị trói lại, Tiết Dư cắn răng móc ra đan lô, chợt biến to, chặn một kích này của Đoạn Hoành Đao. Nếu không có Diệp Kiều, đời này hắn đều không thể tưởng được, đan lô lại có thể có tác dụng lớn như vậy. Lại có khả năng tấn công, quả thực là dùng quá tốt.

Sau khi dây thừng trói tiên của mình quấn chặt lấy đan lô, hai mắt Đoạn Hoành Đao thành công ngạc nhiên mở to. Ai dạy hắn dùng đan lô như thế hả?

Dưới tình huống bị vây khốn, ngự kiếm là không được, kiếm tu yêu cầu phải buông kiếm điều chỉnh tư thế bắt đầu bay, hiện tại bị Đoạn Hoành Đao nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nơi nào có cơ hội chạy trốn.

Mắt thấy Tần Hoài sắp phá trận mà ra, Diệp Kiều nhanh chóng đánh giá chung quanh, muốn tìm sự trợ lực từ ngoại giới. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn mấy đầu yêu thú bay qua giữa không trung, hai mắt chợt sáng ngời, không chút do dự móc từ trong túi không gian ra dây thừng trói yêu mà không lâu trước đó Đoạn Hoành Đao cho nàng. Giây tiếp theo liền tung sợi dây ra, dây thừng cứ thế tự động cuốn lấy móng vuốt của con yêu điểu.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, cùng với con chim bay càng ngày càng cao, Diệp Kiều trong khoảnh khắc liền bị túm nay lên, đến lúc này nàng mới câu môi nói:

"Các vị, tái kiến! Tối nay ta phải đi xa rồi."

"..."

Đoạn Hoành Đao tối sầm mặt, nhận ra đó là dây thừng trói yêu mình cho nàng. Thứ đồ chơi này quả thật có công năng tự động tỏa định yêu thú, nhưng, mẹ nó, không đại biểu có thể chơi như vậy a?

Tần Hoài trơ mắt nhìn Diệp Kiều mang theo thân phận bài bay đi, muốn tới hỗ trợ, nhưng bị tứ phương trận vây khốn bước chân, hắn không phải phù sư, phá trận hiển nhiên phải cần một chút thời gian, cho dù cảnh giới của Minh Huyền thấp hơn hắn một đoạn, nhưng muốn bài trừ bùa chú trong tứ phương trận cũng không phải dễ dàng như vậy.

Minh Huyền tốn rất nhiều năm, cũng chỉ mới làm ra ba tấm tứ phương phù, có thể thấy được trận pháp này rất phức tạp.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông uống một ngụm trà, chậm rãi cười: "Phù tu quả nhiên không giống bình thường."

Một phù tu lại có thể vây khốn người lâu như vậy, khó trách Nguyệt Thanh Tông càng ngày càng bừa bãi. Chỉ tiếc Tống Hàn Thanh ngày đầu tiên đã bị đào thải, bằng không chờ hắn tham dự hỗn chiến, Diệp Kiều căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Nói đến cùng thì vẫn là hành vi đánh lén thiếu đạo đức của Diệp Kiều có ích, tạo cho nàng thời cơ tốt mà chạy trốn.

Dù sao hiện tại bị nhốt trụ không phải đệ tử tông mình, trưởng lão Vấn Kiếm Tông giả mù sa mưa cảm thán: "Phù tu thưa thớt cũng không phải không có đạo lý."

Huyệt thái dương của rưởng lão Thành Phong Tông đập thùm thụp, ngoài cười nhưng trong không cườiđáp: "Tông môn chúng ta cũng không có đệ tử ngày đầu tiên đã bị loại."

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông đen mặt một lát, sau đó cười tủm tỉm nói: "Ai nha, không quan hệ, tuy rằng Sở Hành Chi bị loại trừ, nhưng không phải còn có đại đệ tử Nguyệt Thanh Tông bồi sao?"

Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông: "?" Hai người các ngươi xả nửa ngày sao cuối cùng bị thương lại chính là Nguyệt Thanh Tông chúng ta thế?

Đoạn Hoành Đao lấy ra pháp khí muốn đánh hạ Diệp Kiều, Minh Huyền bên cạnh không cho hắn cơ hội này, một phen nhào tới, gắt gao ấn người trên mặt đất.

Đoạn Hoành Đao tức khắc tránh không kịp, ăn một miệng đất, ô oa muốn bò dậy, Tiết Dư cũng vội vàng đè lên trên.

"..."

Mẹ nó.

Đừng nói, không đánh đánh giết giết, chọn phương thức đánh nhau nguyên thủy nhất cũng dùng rất được.

Mấy thân truyền Trường Minh Tông giống hệt la hán kim thân, cứ thế dùng chiêu lấy thịt đè người mà chiến. Hoàn toàn không để ý hình tượng ngày thường. Lập tức từ nhóm thiên kiêu trở thành đám lưu manh tranh đoạt đồ ăn ở chợ.

* * *

Chỉ tốn nửa khắc, đã đủ cho Diệp Kiều bò lên lưng con chim lớn, nàng mượn lực ở không trung khẽ nhón mũi chân, cúi người ôm lấy cổ xích điểu, bỏ chạy mất dạng không thèm quay đầu.

"Dựa vào. Các ngươi cũng thật không biết xấu hổ." Đoạn Hoành Đao trơ mắt nhìn Diệp Kiều cưỡi chim bay mất, hắn bị đè thiếu chút nữa thở không nổi, lên tiếng chỉ trích: "Trước kia các ngươi không phải như thế!"

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi đám thân truyền sĩ diện này?

Minh Huyền nhìn hắn cong con đôi mắt, hỏi lại: "Muốn mặt mũi thì có không bị đào thải sao?"

Hiển nhiên không có khả năng.

Tiểu sư muội cầm thân phận bài của họ chạy đi, mới có thể tránh cho mấy người bọn họ bị loại trừ tập thể. Loại hành vi này quả thực rất mạo hiểm, ít nhất nghìn năm qua có rất ít thân truyền lại chủ động giao thân phận bài của mình cho một người khác, vạn nhất không bảo vệ tốt thân phận bài, đó chính là kết cục toàn bộ tông môn bị diệt. Mà tiểu sư muội, hiện tại chính là hy vọng của toàn tông bọn họ!

"Lần này đệ tử thân truyền.." Trưởng lão Thành Phong Tông nhìn một màn hỗn loạn này, khóe miệng run rẩy, đánh giá hết sức đúng trọng tâm: "Đúng là rất đa dạng."

Mọi người vô lực phun nước miếng: Đó là đa dạng sao? Rõ ràng là không biết xấu hổ a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp